êm đềm chở che, một nguồn an ủi vô biên khi cháu buồn nản một chuyện
gì. Dạo đó Bích Ty chưa ra đời và Cu Quang còn nhỏ xíu, nên mỗi lần về
phép, ba cháu thường dắt cháu ra vườn hoa dạo mát, chờ bóng đêm về để
nhìn ngắm cảnh trăng vàng rải ánh trên sông. Ba cháu không là thi sĩ,
nhưng tâm hồn ba cháu tình cảm tràn đầy, nên ba cháu yêu thiên nhiên vô
cùng. Cháu giống ba cháu nhất là ở điểm nầy. Ba cháu thường nói cháu là
cô bé mơ mộng có đôi mắt ướt, coi chừng sau nầy khổ đó con ơi. Cháu
không tin, cháu thường soi bóng mình trong gương mắt ba. Cháu tìm thấy ở
đấy một cái đầu nhỏ tí tẹo với hai chấm mắt đen tuyền. Cháu nheo mắt nhìn
ba cháu, ba trêu con, mắt con đâu có ướt ? Những lần đó, ba cháu chỉ cười
bằng con mắt có đuôi. Cháu vẫn nhớ mãi đôi mắt của ba cháu, tia nhìn thật
đầm ấm và bình yên như chiều biển lặng. Cháu thèm nhìn vào đó thật lâu
để tìm thấy một vùng trời êm đềm phóng khoáng, sóng nước mênh mông ru
hồn người đến cõi xa mơ. Ngày xưa cháu chỉ là một cô bé nhỏ dại... Tình
thương cháu hướng về ba cháu chỉ non nớt có vậy. Nhưng những kỷ niệm
hồng đó sống hoài sống mãi trong cháu.
Rồi một ngày thật thê thảm, vùng biển lặng ngàn đời khép kín. Năm đó
cháu vừa lên 8, cháu chưa đủ trí khôn để nhận thức rằng từ đây cháu sẽ là
đứa bé bơ vơ. Dù tình thương của me cháu vẫn muôn trùng ôm ấp hình hài,
khi những nắm đất vô tình quăng xuống tiễn đưa linh hồn ba cháu về cõi
bình yên. Từ đó, me cháu trở thành thần tượng yêu kính độc nhất trong trái
tim cháu. Những săn sóc nuông chiù của me cháu là nguồn suối mát ươm
mộng trái hồn nhiên. Cháu lớn lên trong vô tư, trong sung sướng tràn đầy
của đời sống chim non rúc đầu vô tổ ấm. Cháu không thiếu thốn một thứ gì
tuy gia đình không khá giả lắm. Me cháu đã hy sinh tuổi thanh xuân còn lại
để tạo dựng hạnh phúc cho các con thương yêu. Nhưng me cháu còn trẻ
quá, me cháu còn đẹp quá. Những đôi mắt kỳ lạ nhìn me cháu cũng như
những lời bàn ra tán vào của các bạn đồng học, đã làm cháu phập phồng
lo ngại. Một chấm đen lan dần trong vùng tuổi hồn nhiên.
Thúy Vy ơi, me mầy đẹp, mầy mau có ba mới lắm đó nghe. Cháu ôm lấy
đầu, cháu bưng đôi mắt, cháu không muốn nghe, không muốn nhìn thấy
giọng lưỡi lao xao của dư luận. Nỗi bâng khuâng sợ hãi cứ bám lấy tâm