VŨNG LẦY - Trang 105

Tôi tức tối nói:
- Vậy thì sao người của các ông không bám theo Charles khi y rời khỏi nhà
để sao đó suýt nữa đã giết chết tôi?
- Người của tôi đã bám theo anh và rồi Charles đã vuột khỏi tầm tay anh!
Chuyện đó không lẽ lỗi tôi?
Tôi chua chát:
- Thưa trung sĩ ông chẳng có lỗi gì.
Có tiếng gõ cửa một nhân viên cảnh sát thò đầu vào nói:
- Thưa trung sĩ có lệnh trả tự do cho bọn hippie. Có phải ông này là người
đã đóng tiền ký quỹ?
Trung sĩ Brown đáp:
- Đúng chính ông ta. Này anh Roberts, hãy giúp tôi đưa đám bạn trẻ của
anh rời khỏi đây nhé.
Tôi đứng dậy và bước ra cửa:
- Vâng nhưng này trung sĩ, tôi nghĩ rằng ông đang ưu tư vì chưa tịch thu
được cái túi đựng heroin đó. Nhưng nếu ông làm việc với Richard, bằng
những phương pháp tinh vi của ông, thì có lẽ sớm muộn ông cũng có được
những thông tin chính xác.
Khi ra khỏi sở cảnh sát, cả bộ lạc bao quanh tôi, mừng rở vổ vai tôi.
Calvin tặng tôi một nụ hôn trên má trong khi vợ Nai Nhảy Nhót thân hình
vỗ mạnh vào thân tôi khiến tôi tưởng rằng gãy mất bẹ sườn. Tiếp đó, Chảo
Bự ôm lấy tôi và thắm thiết hôn môi tôi khiến cả bọn cười ồ.
Cuối cùng tôi hổn hển nói:
- Hẳn các bạn biết từ nay cho đến ngày ra hầu toà, các bạn không có quyền
rời khỏi vùng này. Ngày đó tôi sẽ tới San Francisco về đây để biện hộ cho
các bạn. Tôi mong từ nay đến đó, các bạn sẽ không vi phạm một lầm lỗi
nào. Tuy trung sĩ Brown mong các bạn sẽ lãnh mức án tối đa nhưng tôi
nghĩ toà sẽ không mấy quan tâm đến lời đề nghị của ông ta.
Okeefenokee mỉn cười nói:
- Vâng, chúng tôi sẽ trở về trại và ở yên đó cho tới khi ông đến. Như thế
chẳng có tên cớm nào nghi ngờ hoặc rình rập chúng tôi.
Tôi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.