VŨNG LẦY - Trang 31

Carter Brown

VŨNG LẦY

Dịch giả:Lê Thành

Chương 4

Khi tôi báo cho Calvin biết là nàng sẽ được trả tự do trong vài giờ nữa,
nàng nhìn tôi chăm chăm bằng con mắt to tròn và nói:
- Tôi không muốn ra khỏi đây.
Tôi gào lên:
- Tại sao chứ? Cô bị bệnh thích hành hạ chính mình à? Cô đã không thèm
nhận hai trăm ngàn đô và giờ đây, không muốn ra khỏi nhà giam! Được,
nếu cô muốn thì tôi sẽ cho cô ở tù rục xương.
Calvin giải thích:
- Tôi không muốn ra khỏi đây nếu bạn bè tôi còn bị giam giữ.
- Được. Để tôi xem sao.
Một nhân viên cảnh sát bước vào và đưa Calvin ra khỏi phòng thăm nuôi.
Tôi vào phòng trực, xin được gặp cảnh sát trưởng và phải một giờ rưỡi sau
tôi mới gặp được ông ta. Rồi tôi phải chờ thêm một giờ nữa mới được biết
rằng tôi hoàn toàn có lý, cả nhóm bụi đời đó sẽ không bị truy tố và rằng
trong vài giờ nữa, chúng sẽ được trả tự do.
Bằng giọng cộc lốc, tôi hỏi:
- Vài giờ nữa ư? Tại sao không thả ngay cho?
Cũng bằng giọng cộc lốc, ông cảnh sát trưởng nói:
- Để dạy cho chúng biết sống có kỷ cương, biết chấp hành pháp luật và cho
chúng biết sợ.
Rồi ông cảnh sát trưởng bày tỏ nỗi lo âu về nạn ma tuý đang xâm nhập địa
bàn của ông, về những bọn hippi đang sống trên các ngọn đồi đang tàn phá
cuộc đời mình bằng những thứ độc hại. Ông cho biết trong vài giờ nữa sẽ
thả đám bị hốt lúc nãy ra sau khi cảnh báo chúng.
Tôi bắt tay ông và ra khỏi sở cảnh sát, đứng tần ngần một lúc trước ngôi
nhà.
Dọc theo con phố chính là một dãy cửa hàng và quán ăn xây theo phong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.