VŨNG LẦY - Trang 38

Thôi bỏ qua đi.
Ronda thở dài:
- Tôi phải đương đầu với sự đề kháng ư? Vậy mà ngay khi trông thấy ông,
tôi nghĩ ông là người nhạy cảm với thời cơ.
- Cô không nên đùa. Nếu cô về nhà trễ, bố cô sẽ giận dữ ào đến khách sạn.
Hơn nữa, cô còn quá trẻ để phiêu lưu.
Ronda nói, vẻ không hài lòng:
- Thế thì đồng ý, thưa ông Robert. Lần này ông có thể an toàn thoát thân và
sở dĩ như thế là vì tôi sợ bố tôi làm ầm ĩ. Nhưng chớ nghĩ rằng tôi sẽ buông
tha ông mà lầm.
- Dẫu sao tôi cũng xin cám ơn cô.
- Nhưng để được tự do thì ông phải nộp mãi lộ cho tôi chứ?
- Nộp bằng gì? – Tôi thắc mắc hỏi.
- Một nụ hôn.
Nàng mỉm cười, hoàn toàn tự tin như thể nàng vừa chiếu bí tôi và tôi chẳng
có cách để lật ngược thế cờ.
Tôi nói:
- Đồng ý. Chuyện đó thì được.
Xe ngang qua sở cảnh sát và dừng lại nơi tôi đậu chiếc Austin. Tôi ngồi im
chốc lát để lấy lại bình tĩnh.
Ronda nôn nóng gõ gõ ngón tay lên vô-lăng.
Cuối cùng nàng nói:
- Tôi chờ đây.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô bé. Đôi mắt như một cạm bẫy bốc lửa và tôi
thầm nghĩ hẳn cụ hôn sẽ là tuyệt vời.
Quả tôi không lầm.
Tôi vào phòng khách sạn, không còn đầu óc để nghĩ chuyện ăn tối. Lởn
vởn trong tâm trí tôi là nàng Ronda xinh đẹp với đôi môi quyến rũ. Tôi rót
một ly Bourbon và nghĩ đến chuyện lên giường ngủ, khỏi ăn tối.
Chuông điện thoại reo. Calvin, hay noí khác hơn là Sandra Stillwell gọi.
- Thưa ông Robert, chúng tôi đã được trả tự do. Họ thả chúng tôi cách nay
khoảng một giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.