VŨNG LẦY - Trang 39

- Tốt lắm. Tôi rất tiếc đã không có mặt tại đó.
- Không sao cả. Thưa ông Robert, tối nay chúng tôi mở tiệc tại nhà người
bạn ở Forestville. Ông đến nhé?
- Rất cám ơn lời mời của cô nhưng tôi thấy mình không đủ trẻ để vui chơi
cùng nhóm bạn của cô. Hẹn gặp cô vào ngày mai nhé. Cho tôi địa chỉ để tôi
có thể tìm cô.
Nàng đọc địa chỉ để tôi ghi vào sổ tay rồi ngập ngừng hỏi:
- Thưa ông Robert, ông không đến dự tiệc tối nay sao?
- Tôi đang mệt muốn đứt hơi- Toi đáp và qua giọng nói của Calvin tôi linh
cảm có điều gì đó xảy ra.
- Thưa ông Robert, về chuyện tiền… Tôi muốn nói với ông rằng (Giọng cô
bé vụn vỡ rồi im bặt giây lát). Tôi đã suy nghĩ và quyết định nhận số tiền
đó.
Tôi có thể nhận tiền mà không gặp rắc rối gì chứ?
- Dĩ nhiên, số tiền đó thuộc về cô.
Vậy thì chúng ta có thể bàn chuyện đó đêm nay? (Giọng Calvin có vẻ nhẹ
nhõm). Tôi muốn giải quyết cho xong.
- Đương nhiên. Nhưng tôi nghĩ tiệc tùng không phải là nơi để bàn chuyện
tiền bạc. Sao cô không biết đến khách sạn gặp tôi?
- Ồ, không được đâu. Tôi mong ông đến gặp tôi.
- Được.
- Cám ơn ông. Ông đã ghi địa chỉ của tôi rồi chứ?
Tôi thầm nghĩ, chẳng còn chút hướng thượng nào trong giọng nói đó mà
chỉ là nỗi lo âu, khiếp sợ.
- Rồi. Tôi sẽ đến nội trong vài ba giờ nữa.
Thế đó. Sauron đã nói chuyện với Calvin và chẳng mấy chốc đã thuyết
phục được cô bé rằng tiền bạc con quan trọng hơn tâm hồn thanh khiết. Và
giờ đây, tôi phải làm sao để Calvin hiểu rằng Sauron là một tên bịp bợm và
tâm thần?
Lại một vấn đề nữa để tôi đương đầu!
Tôi nằm dài trên giường, trong thứ ánh sáng dịu của cây đèn ngủ, thầm
nghĩ, việc chuyển giao hai trăm ngàn đôla cho người thừa kế sao mà rắc rối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.