VŨNG LẦY - Trang 85

- Ông là một tên tinh ma. Này luật sư, ông sẽ biện hộ cho tôi chứ?
- Tao không là luật sư chuyên về trọng án, nhưng nếu chuyên về trọng án
tao sẽ cho mày lãnh án tử.
- Nếu ông có đi gọi điện thoại thì hãy nhanh lên và nhớ luôn thể gọi xe cấp
cứu, lỡ may tôi còn sống đến lúc đó.
Tôi dùng chân đóng cánh cửa lại và khi ngang qua hai căn phòng, đến giữa
hành lang, tôi thấy tối om. Ai đó đã tắt đèn, hay nói đúng hơn ai đó đã tắt
đèn trong đầu tôi.
Khi hồi tỉnh, tôi thay đổi ý định ngay và toan một lần nữa chìm vào hôn
mê.
Nhưng cái gã nhỏ con cầm búa trên tay không cho phép tôi rút êm như thế.
Tôi rên khe khẽ và phải khó khăn lắm mới mở nổi hai mắt. Tôi vẫn còn
trong hành lang, má áp lên tấm thảm bẩn thỉu. Giờ đây, cửa phòng ở phía
sau tôi đã mở ra.
Ở xa xăm có một giọng nói, hình như là của Charles:
- Giờ thì hãy thủ tiêu hắn đi. Ống tiêm ở trong túi đấy. Khi đã giết hắn
xong, mày có thể phi tang số ma tuý còn lại và đưa tao đến bác sĩ.
Tôi nghe có một giọng nói, thật nhỏ nhẹ, tựa tiếng rì rào của lá cây, nhưng
không rõ lắm.
Rồi Charles nói:
- Chúng ta sẽ tạo hiện trường giả và dựng lên một câu chuyện. Nhưng trước
tiên phải thủ tiêu Roberts và cất giấu heroin.
Tôi bò lên sàn và cuối cùng đến được cửa ra vào. Tôi len người qua khe
cửa và nhổm dậy. Sự gắng sức khiến đầu tôi như muốn vỡ tung và tiếng
lùng bùng trong đầu liên tục vang lên như một hồi chuông cảnh báo. Nhưng
tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Hoặc cái đầu của tôi chịu đựng nổi sự
đau đớn và buộc tấm thân của tôi phải rời khỏi đây, hoặc nó phải nằm lại và
chịu chết.
Để tìm thấy cabin điện thoại, tôi phải mất hai mười phút để vượt năm trăm
thước đường, về hướng Frestiville.
Qua điện thoại, tôi mô tả cho nhân viên trực ban của sở cảnh sát mọi chi
tiết cần thiết, kể cả con đường dẫn đến ngôi nhà. Viên cảnh sát ghi chép và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.