VÙNG MẮT BÃO - Trang 12

từ nhà hát kia đã giúp cậu có việc làm mới. Ông Tuynh vốn là chỗ họ hàng
gần, về vai vế là anh cậu nên ông bà giáo đã cho Lân sang đó học việc. Bao
công việc từ quét dọn, cơm nước, pha trà phục vụ khách đến nghe hát cậu
đều làm cả. Những lúc nhà hát không có khách nghe, ông Tuynh lôi cậu em
của mình ra dạy vài đường. Chiếc đàn đáy cần dài như cái cần câu rô ngọ
ngoạy trong tay Lân. Nhưng có lẽ trong cái khổ, người ta thường tự rèn
mình. Mấy ai nghĩ món đàn đáy với những ngón vê, chuốt, vuốt, tạo nên
dòng thanh âm khi trầm lúc bổng hoà điệu cùng nhịp sênh, phách của
những đào hát lại có thể thuần thục trong tay Lân. Thời gian sau, cậu thành
kép chính của nhà hàng. Nhiều người đến nghe hát đã mến tiếng đàn mượt
mà của anh kép trẻ tên Lân.
Sau những buổi lo giúp việc cho nhà hát, trở về nhà, những câu chuyện cha
kể có sức hút Lân kỳ lạ. Mà cậu thấy cha dạo này rất lạ. Ông giáo vắng nhà
nhiều hơn. Ánh mắt ông khi trở về nhà bớt vẻ u uất. Không còn ngồi bó gối
trên phản buồn bã nhìn ra sân với ánh nhìn mông lung, vô vọng khiến anh
em Lân khi ấy chỉ dám len lén vào nhà, ông giáo hồ hởi kể cho các con bao
chuyện sau những chuyến vắng nhà. Những câu chuyện cha kể cho anh em
Lân nghe dường như có thêm hương vị rất mới, rất lạ ùa theo. Đó là chuyện
về cuộc đấu tranh của những người công nhân trong các nhà máy, hầm mỏ,
của thợ thuyền trên các bến cảng, nhà ga, của những người buôn bán nhỏ
tại các khu chợ suốt từ nông thôn tới thành thị...Song với trí óc non nớt của
các cô, cậu bé mới lớn, rất nhiều điều anh em Lân không thể hiểu. Nghe
chuyện ông giáo kể, quả thực Lân chưa thể cảm nhận hết những điều to tát,
lớn lao được gửi gắm trong câu chuyện của cha. Thứ cậu cũng như các em
cần nhất là thức ăn để cả nhà có thể sống. Lân chỉ ao ước, giá nhà mình có
thật nhiều gạo để bố mẹ và anh em cậu được ăn một bữa cơm dặt thật no.
Cuộc sống ngày một khốn cùng. Kham khổ, lao lực cộng với sự sầu muộn
bất đắc chí khiến Lân mất cha năm 1944, khi cậu vừa mười sáu tuổi. Ba
tháng sau khi ông giáo qua đời, người em gái kế Lân cũng mất. Ba tháng,
mất mát, tang thương liên tiếp dội xuống gia đình. Sự ra đi của cha, cái chết
vì nghèo đói, bệnh tật của người em gái khiến cậu suy nghĩ rất nhiều. Bà
giáo như đổ sụp. Ánh mắt bà thất thần cứ nhìn mãi vào khoảng không vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.