VÙNG MẮT BÃO - Trang 132

khuỷu. Gió vẫn cuồn cuộn thổi, cuốn hương đất, hương đồng nồng nàn,
quấn quýt. Thoại, Thịnh ngẩng mặt nhìn trời. Những vần mây vồng lên như
muôn vàn nhát cuốc lật ải trên cánh đồng đương vụ. Quê hương thân thiết,
yêu thương. Dẫu hôm nay còn vẩn đục bởi gót giầy quân xâm lược nhưng
nhất định tương lai, trời quê các anh sẽ lại xanh vời vợi giữa vi vút sáo diều
khi cuộc kháng chiến các anh dẫn thân giành thắng lợi.
- Đoàng! Đoàng! Đoàng! Khẩu súng ngắn trong tay thằng đội Gầy khạc
lửa, nổ ba phát chỉ thiên, xé toang không gian đồng chiều êm như lụa. Bầy
chim sẻ chập chờn giữa những tán cây, nháo nhác lao mình vút lên.
- Giết! Hai mắt đội Gầy long lên. Thân hình cây sậy của nó đảo điên theo
tiếng thét. Những viên đạn đỏ như sắt nung, phụt ra khỏi họng súng của
quân thù nhằm vào thân hình hai đồng chí trung kiên. Anh Thoại, anh
Thịnh đã ngã xuống giữa chiều quê. Hương đất, hương đồng nồng nàn như
chiếc kén tằm nâng linh hồn hai anh về với đất mẹ.

* *
*

Lân ngồi lặng bên bờ cỏ. Dưới chân anh, cách một khoảng không xa chưa
đủ để nhoà mặt người, dòng sông đò Đáy mải miết trôi. Chập choạng chiều
đã chẳng mấy khi còn tiếng gọi đò. Bến sông cô tịch. Con đò ghếch đầu lên
bãi phù sa nâu mịn, buông xuôi.

Chắt con im lìm bên anh. Họ ngồi như thế rất lâu rồi. Không ai lên tiếng cả.
Mỗi người đuổi theo một dòng suy nghĩ riêng, nhưng Chắt con biết, trong
lòng Lân đang rất đau khổ. Cô biết, cái chết của hai đồng chí trung kiên
chiều nay khiến Lân suy nghĩ rất nhiều. Gặp nhau từ chiều, vậy mà mãi đến
lúc này, Lân chỉ nói duy nhất một câu: “Anh Thoại, anh Thịnh đã chết thay
anh!”.

Ngay lúc này, Chắt con biết Lân đang quá day dứt nên nói vậy. Không thể
để anh cứ đắm trong dòng suy nghĩ ấy. Cô xích lại gần, đặt tay lên bàn tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.