VÙNG MẮT BÃO - Trang 15

Một người, hai người … Rồi ba người bước xuống. Lúa vẫn xanh cồn cào
trước mặt. Những cánh tay đưa ra, miễn cưỡng, ngập ngừng như sợ thít
phải chính cổ mình. Gốc lúa bật lên. Nước mắt người dân làng Bung rơi
xuống. Nỗi đau đớn, cơ cực tủi hờn của người dân mất nước ngấm đến tận
xương tuỷ. Mồ hôi, nước mắt, miếng cơm manh áo của mình mà chúng
cướp trắng trước mắt. Niềm hận thù xăm vào gan ruột. Nó như quả bom
tích điện chỉ chờ ngày phát nổ.
Cả cánh đồng làng vừa mỡ màng xanh thoáng chốc chỉ còn trơ lại một màu
xám trắng. Xám lạnh lẽo của nước bùn, của chết chóc, đói rét. Những thân
đay èo uột cắm vội cắm vàng thế vào bao thửa ruộng mơn mởn trước đó
như mầm dịch của thần chết gieo rắc cho người làng.
Thóc vụ trước đã bị thu hết. Lúa ngoài đồng bị nhổ sạch để trồng đay.
Không còn chút gì để có thể cầm hơi, nuôi sống con người. Người ta nháo
nhác nhìn nhau. Ngơ ngác! Hãi hùng! Điều khủng khiếp nhất đã đến!
Tháng ba! Kỳ giáp hạt! Cái đói lan ra khắp làng. Người ta ăn rau, ăn củ
chuối, rồi ăn cả cỏ. Bất cứ thứ gì có thể nhai, có thể nuốt được đều biến
thành thức ăn. Cái gì lấy mãi rồi cũng hết.
Sáng nửa ngày. Đang loay hoay quảy gánh hàng cho mẹ ra chợ, Lân giật
nảy người bởi tiếng thét chu tréo vang lên từ hai ngôi nhà rạ tồi tàn cuối
xóm. Dừng chân, ghé mắt qua hàng rào, hai người đàn bà quần áo te tua
đang lăn xả vào nhau. Tóc tai họ rũ rượi. Họ vừa túm tóc, vừa xa xả:
- Con mẹ mày. Có trả ngay bà cái củ chuối ấy không thì bảo?
- Mả mẹ mày. Cây chuối ấy mọc trên đất vườn nhà tao, làm sao mày nhất
quyết bảo đó là của mày? Còn trả mày cái củ chuối ấy á? Còn lâu nhá! Con
bà ăn đã ỉa ra rồi, mày biết chửa? Có đòi thì ra nhà gio mà đòi.
- Con mặt nạc đóm dày kia. Mày bảo cây chuối nào là của nhà mày? Không
có bà trồng thì lấy cái đầu lâu xương sọ thằng cha mày để cây chuối ấy nó
mọc lên à? Thế mà hở ra một cái mày đã khoét ngay củ chuối của bà… Bà
thì xé xác mày ra…
- Chuối mọc trên đất nhà tao, tao đào… Mày giỏi thì móc họng tao đây.
- Mày không phải thách… người kia túm chặt tóc người này. Họ cùng lăn
ra đất. Rồi dường như không gượng được nữa, cái đói làm cho họ kiệt sức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.