chồi, nảy lộc trên mảnh đất này. Đêm ấy, kéo đầu vợ gối lên cánh tay mình,
Lân bỗng bật cười. Rồi không nhịn được, anh cười như nắc nẻ khiến Khứu
hoảng quá, bật dậy, nhìn anh chăm chắm, mắt đầy hoảng hốt. Cô thấy nước
mắt cứ nhoèn ra trên mắt chồng mình. Mãi Lân mới kể lại được câu chuyện
của hai người du kích trẻ ban sáng với vợ. Hai vợ chồng rúc rích mãi.
* *
*
Mọi chuyện kéo dài trong rất nhiều ngày. Địch vẫn mỗi sáng lại dàn quân
kéo nhau sang dỡ nhà của người Đức Đại. Gương mặt của mỗi người dân
Đức Đại sạm lại nhưng ý chí sắt đá cũng thêm hiện hữu trên mỗi gương
mặt ấy. Họ sẽ chiến đấu đến cùng. Bên cạnh họ, tấm lòng của những người
dân các làng, các xã xung quanh tiếp thêm sức mạnh cho họ trong trận
chiến đấu không hề cân sức với quân thù này.
Trăng ngày giáp rằm chưa tròn nhưng sáng vằng vặc. Chính luồng ánh sáng
của trăng khiến cho bầu trời đêm trở nên rạng rỡ. ánh trăng chảy tràn qua
những kẽ lá trên rặng tre đầu làng, rung rinh chảy xuống mặt đất. Từ xa,
những đoàn người vẫn cắm cúi bước. Trên vai họ, nào tre nào gỗ… củi gạo.
Những bà, những chị gánh những gánh rơm lặc lè, nhìn từ xa trông không
khác gì đoàn nấm di động.
- Dân các làng quanh vùng vẫn tiếp tế vật liệu để mình dựng lại nhà đấy
Lân ạ - Ông Tỳ nhìn những bóng người đang rõ dần trên con đường mòn,
quay lại bảo Lân.
- Vâng. Đức Đại không cô độc trong chiến đấu này đâu ạ. Bà con xung
quanh vẫn nhường cơm, sẻ áo với mình. Mà ông thấy đấy, đã bao tháng
nay, bọn bốt Giỗ cũng có phá dỡ được nhiều đâu.
- Ừ, thì nó cũng chỉ mới chỉ phá được mấy chỗ toen hoẻn này thôi. mà phá
làm sao được. Phá ít, đêm mình lại dựng lên nhiều. Ngày hôm trước phá,
hôm sau đến vẫn lại như cũ… Ông Bạ trầm tư - Dân mình cũng kiên cường
đấy chứ…
- Không kiên cường đâu có phải người làng mình, đấy các ông xem, đồng
lòng thế này, giặc nào phá nổi… Này, đây cơ mà. lân cất tiếng gọi khẽ một