VÙNG MẮT BÃO - Trang 86

Lân tủm tỉm cười. Còn Chắt ngượng ngùng giấu khuôn mặt ửng đỏ vào vai
chị Sự. Bên kia, mắt Lân vẫn tìm cô, đắm đuối. Không cần quay sang, cô
vẫn thấy điều ấy. Niềm hạnh phúc khó gọi thành tên cứ âm ỉ ngân rung
trong lòng cô. Giá bây giờ có thể hát. Nhưng họ không hát, họ nhìn nhau.
Ánh mắt trao nhiều hơn tất cả những gì họ có thể nói được lúc này.

Chị Sự vẫn ôm ngang thắt lưng Chắt, bước về phía làng. Lân cắm cúi đi sau
hai chị em. Không biết chị Sự ghé vào tai Chắt nói điều gì, chỉ thấy chị em
họ rúc rích cười suốt đường về. Chân Lân như bay trên mặt đường, nhẹ
bỗng. Bao lo lắng, buồn phiền bỗng như theo dòng chảy của con sông Cửu
An trôi mãi ra biển. Có lẽ, niềm vui, hạnh phúc trong đời cũng chỉ nên so
sánh với cung bậc này chăng? Thanh âm trong lòng anh ngân rung. Người
yêu anh đã trở về. Trong đời, ngọt ngào và lo lắng hình như chỉ cách nhau
gang tấc. Con đường trước mặt Lân như rộng thêm ra. Biến đi cả những hố
trâu lồi lõm bởi đạn giặc cày xéo.

Ráng chiều không sẫm màu tím thẫm hiu hắt như mọi ngày mà bỗng rực
lên một màu lam chói loà. Hạnh phúc! Ngày mai họ lại trở về quê hương!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.