VÙNG MẮT BÃO - Trang 92

chẳng đã là vật tín ước rồi sao?
Múc gáo nước trong chiếc chum nhỏ vã lên, dòng nước lạnh buổi sáng chảy
tràn trên mặt, rỉ vào kẽ miệng khiến hai mắt Chắt bớt cay. Đã mấy đêm rồi
cô không ngủ.

Mặt trời lệnh khệnh chui qua đám mây mỏng, lừ đừ nhòm xuống mặt đất
như ánh nhìn ngập ngừng của người vừa ngủ dậy. Mùi cơm bốc lên sực
nức. Gạo cũng chẳng còn nhiều. Số tiền ít ỏi mang theo sắp cạn. Rũ mạnh
chiếc khăn vuông cho tro bếp bay ra, Chắt chao tay qua gáy, đội lên đầu.
Chỉ hai lượt gập, buộc, cái khăn mềm mại ôm trùm mái tóc dài của Chắt.
Cô vội vã bới cơm ra chiếc rá nhỏ. Chờ cho cơm bớt nóng, cô nắm thành
năm nắm. Đây sẽ là lương thực ăn đường nếu phải chạy giặc càn. Chỗ cơm
còn lại, năm anh em mỗi người làm một bụng. Họ chuẩn bị cho công việc
một ngày mới. Cũng chẳng có gì to tát, chủ yếu là nghe ngóng tình hình
địch, nắm nội dung những chỉ thị mới của cấp trên, bàn cách thực hiện
chính sách xây dựng căn cứ lòng dân, trường kỳ kháng chiến ngay tại quê
nhà.
* *
*

Tiếng gà báo canh năm đã qua rất lâu. Trên cây xoan đầu hồi nhà, đàn liếu
điếu kéo về cãi nhau ỏm tỏi. Chúng mổ những quả xoan chín rụng lộp bộp
xuống tàu chuối phía dưới.

Chắt nhổm người. Đầu cô đau như có người cầm búa gõ vào hai bên thái
dương. “Không khéo mình ốm mất. Ốm bây giờ thì chết. Không! Không
thể gục lúc này”. Cô tự lẩm nhẩm. Nhưng đầu vẫn không thể ngúc ngắc
được. Cô nằm im. Không trở dậy nấu cơm cho cả đoàn như mọi ngày, Chắt
quờ chân sang chị Xoan. Chị vẫn ngủ, giấc ngủ mệt mỏi. Đêm qua, thấy chị
trằn trọc mãi. Con người chứ gỗ đá đâu mà ngon giấc lúc này được.

Định nằm nướng một lúc rồi gắng dậy, vừa lúc những tràng tiểu liên nổ sát

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.