VƯỢN CÁO - Trang 129

Thốt nhiên, giọng Louise thật mệt mỏi:

- Chán gì đâu. Đời em là thế, không cách gì thay đổi. Trời cho sao thì đành
nhận vậy.

- Ý em là không có lối thoát?

Louise mỉm cười. Hình như lâu lắm rồi, bà không cười với chồng:

- Đáng lẽ anh nên là lối thoát của em.

- Thế còn anh Sinclair thì sao?

Louise phẩy tay, cũng là cử chỉ mệt mỏi:

- Ôi dào, anh ta chỉ là... một người gặp giữa đường thôi.

- Ý em là trên đường đi tìm anh phải không?

- Thì... trên đường đời nói chung.

Nắng vừa ấm đôi chút đã khiến mùi nhựa đường sơn mặt bàn gỗ bốc mùi
hăng hắc.

- Anh rất tiếc.

Glass nói mà không biết ông tiếc gì.

Trước sự ngạc nhiên của chồng, Louise nhoài người chạm mấy đầu ngón
tay vào mu bàn tay ông:

- Đừng. Em không buồn, hay ít nhất cũng không quá tiếc nuối.

Dứt lời, bà gạt ly ra góc bàn, đứng dậy kéo vạt áo choàng sát quanh người:

- Hừ hừ, em lạnh cóng rồi. Mình đi thôi... Chắc tan lễ rồi đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.