VƯƠNG GIA NGỐC, TỈ TỈ ĐẾN ĐÂY - Trang 122

Rừng rậm phía tây

Trái với không khí căng thẳng ở hoàng cung, nơi đây yên tĩnh một

cách khác thường. Mộ Dung Phong tìm được một hang đá lớn khá sạch sẽ
liền vào đó qua đêm. Hắn lượm củi khô rồi đốt lửa để sưởi ấm. Trời tối,
sương xuống rất nhiều, cái lạnh thấm vào da thịt khiến Mộ Dung Phong có
chút rùng mình. Hắn lấy trong ngực một gói bánh ngọt mà mẫu hậu sáng
nay cho mình ra làm bữa tối. Mộ Dung Phong tựa mình vào vách đá sau
lưng, hai tay khoanh lại đặt trên đầu gối. Cánh rừng ẩm ướt bốc lên một
mùi ngai ngái, đâu đó có tiếng lá cây xào xạc trong gió cùng tiếng chim kêu
về tổ. Mộ Dung Phong yên lặng lắng nghe những chuyển động nhỏ nhất
của nơi này khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Hắn ngồi một lúc
thấy rất vô vị, cũng đúng, nơi này không có nàng. Hắn lại nhớ đến nàng,
nhớ dáng điệu trẻ con của nàng, nhớ nụ cười của nàng, cả gương mặt lúc
ngủ say của nàng nữa. Nhưng đột nhiên trong đầu hắn hiện ra một đoạn kí
ức rất lạ.

Nàng ngây người nhìn hắn, đồng tử mở to không giấu nổi vẻ kinh

ngạc, miệng nàng co quắp lắp bắp :

- Tiểu Phong…mắt của chàng…

- Hửm?- Hắn kia thờ ơ đáp lại, giương đôi con ngươi màu xanh lam

quan sát nét mặt nàng. Hắn hơi nhếch môi, vươn bàn tay to lớn xoa xoa gò
má mềm mịn của nàng.- Nàng vừa gọi ta?

Hắn cười nhẹ, phóng ra một lưỡi dao nhỏ trong ống tay áo, từ từ chạm

nhẹ, mơm trớn gò má nàng. Nàng vô cùng hoảng sợ, thân thể theo đó cũng
run lên. Hắn di chuyển lưỡi dao xuống cổ nàng, khẽ cứa một nhát rất nhẹ.
Trên chiếc cổ mảnh khảnh, một dòng máu đỏ từ từ tuôn ra. Hắn cúi người,
hai tay giữ chặt lấy vai nàng, áp miệng vào vết cứa ở cồ nàng khẽ mút. Hắn
ra sức liếm mút, cố gắng thu hết máu nàng vào miệng, không hề bỏ phí dù
chỉ một giọt. Nàng run rẩy, nước mắt lăn dài trên gò má. Không biết qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.