VƯƠNG GIA NGỐC, TỈ TỈ ĐẾN ĐÂY - Trang 123

bao lâu, vết thương đã ngừng chảy máu, hắn lúc này mới rời khỏi cổ nàng,
chậm rãi ngẩng đầu lên. Hắn cong cong khóe miệng thành một nụ cười,
vươn đầu lưỡi liếm vệt máu còn sót lại trên khóe miệng:

- Máu nàng rất ngọt.

Nàng sợ hãi quá mà ngất đi. Hắn vươn tay đỡ lấy thân hình kiều nhỏ

của nàng, khẽ gọi tên :

- Hiểu Hiểu.

Tại sao hắn lại có kí ức đó? Chẳng lẽ…đó là hắn? Không thể nào?

Hắn không bao giờ làm như thế? Nhưng mà…kí ức đó rất chân thực, hắn
thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể nàng, cả mùi vị của máu
nữa. Mộ Dung Phong ôm lấy đầu mình, một cỗ đau đớn từ đâu truyền tới.
Đau…rất đau…đầu hắn giống như bị người ta cầm búa gõ vào vậy. Hắn lăn
lộn dưới đất, không ngừng gào lên :

- Aaaaaaaaa.

Đột nhiên hắn ngồi dậy, đôi mắt hoa đào chuyển động, trong con

ngươi xinh đẹp cuồn cuộn sát ý dần đổi thành màu xanh lam. Hắn chống
tay đứng dây, cầm lấy một thanh củi đang cháy bước vào sâu trong hang
động. Đôi mắt hắn như mắt của loài sói, phát sáng trong đêm. Hắn có thể
nhìn thấy vạn vật trong đêm tối mà không cần đèn nhưng hắn thích cầm
lửa, bởi trong đó cần có nó. Mộ Dung Phong đi một lúc thì gặp ngõ cụt.
Hắn nhếch miệng cười, ngồi xuống sờ vào góc tường bên trái, chạm đến
một phiến đa nhỏ hình trăng khuyết. Hắn liền xoay phiến đá đó, lập tức
thanh âm ì ùng vang lên. Vách đá chắn trước mặt từ từ nhấc lên mang theo
một lớp bụi. Mộ Dung Phong lấy tay che mặt rồi nhanh chóng bước qua.

Vào phía trong thạch thất, hắn phát hiện có một hồ nước vô cùng lớn

mà ở tòa ngọc giữa hồ có thanh kiếm lớn tỏa kim quang chói mắt. Mộ
Dung Phong nhún người, dùng khinh công bay tới, lập tức một con mãng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.