VƯƠNG GIA NGỐC, TỈ TỈ ĐẾN ĐÂY - Trang 133

như bị rút sạch, vươn ra đầu lưỡi mình đáp lại hắn. Khi hai cánh môi tách
nhau ra, Huỳnh Hiểu thở hổn hển, gương mặt phiếm hồng rất động lòng
người. Mộ Dung Phong cúi người hôn lên chóp mũi nàng. Một ngày qua
không gặp hắn rất nhớ nàng.

Hắn tiến tới cổ nàng gặm cắn, bàn tay to lớn dần thoát y phục của

nàng. Huỳnh Hiểu vô lực không phàn kháng, bàn tay nhỏ bé chống lên
ngực nam nhân trước mặt. Đôi mắt hắn híp lại, tiếng cười trầm thấp phát ra.

Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng, một hồi vừa rồi hẳn là nàng đã kiệt

sức, toàn thân vô lực nằm trên ngực hắn thiếp đi. Mộ Dung Phong đặt nàng
nằm xuống giường, đầu gối lên cánh tay hắn. Nghe thấy tiếng thở đều của
tiểu mĩ nhân, hắn ôn nhu cười, bàn tay vuốt ve gò má mềm mịn của nàng.
Hắn thấy rõ quầng thâm ở mắt nàng, đoán rằng nàng cả đêm qua không
ngủ. Vậy mà sáng nay liền chạy tới rừng tìm hắn, nàng không biết mệt hay
sao? Mộ Dung Phong có chút thương tiếc lại có chút cảm động, nàng là vì
hắn mà làm như thế. Hắn gạt gạt mấy sợi tóc mai của nàng, cẩn thận đắp
chăn cho nàng rồi rời giường. Hắn muốn vào cung hỏi chuyện hoàng huynh
một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.