VƯƠNG GIA NGỐC, TỈ TỈ ĐẾN ĐÂY - Trang 186

Hắn nháy mắt cười xấu xa, bàn tay không an phận kia bắt đầu lần mò

vào vạt áo nàng. Huỳnh Hiểu mặc dù có chút cảm động vì những lời nói
khi nãy của hắn nhưng mà hành động lưu manh kia đã phá vỡ tất cả. Nàng
đánh mạnh vào cái tay sói kia rồi đẩy hắn ra. Mộ Dung Phong cười tà cúi
đầu cắn vào cổ Huỳnh Hiểu khiến nàng kinh hô lên một tiếng. Hắn thuận
lợi bế nàng lên giường trực tiếp giải quyết. Huỳnh Hiểu không kịp phản
ứng cũng không né được công kích của hắn, kết quả là bị hắn xơi tái.
Huỳnh Hiểu đáng thương dùng ánh mắt ai oán nhìn con sói già kia sau đó
thì ngoảnh mặt đi không thèm nói chuyện với hắn.

Trước hành động trẻ con của nương tử, Mộ Dung Phong lại cảm thấy

nàng rất đáng yêu. Ý cười trong mắt hắn càng sâu, khóe miệng cũng cong
lên một đường thỏa mãn. Hắn nhẹ nhàng xoay người nàng lại dỗ dành :

- Hiểu Hiểu, vừa rồi là ta không kìm lòng được nên hơi thô bạo một

chút. Lần này ta sẽ nhẹ nhàng hơn.

Huỳnh Hiểu trợn tròn mắt nhìn hắn, khuôn mặt khả ái bỗng đỏ lựng

lên. Nàng kéo chăn cuộn tròn lấy người mình nhất quyết không cho hắn
chạm vào lần nữa. Đồ ngựa đực, cái gì mà nhẹ mới chả nhàng, nàng còn lâu
mới nghe lời dụ dỗ của hắn.

Tiểu nhân nhi bọc trong chăn như kén tằm làm hắn có chút buồn cười.

Nàng tưởng làm vậy thì hắn sẽ buông tha cho nàng sao, ngây thơ quá. Mộ
Dung Phong không tốn nhiều sức giật mạnh cái chăn ra ném xuống đất.
Huỳnh Hiểu giật nảy người, hoảng hốt nhìn gương mặt xấu xa của hắn, tay
chân hươ loạn xạ cố gắng che đi thân thể tuyệt đẹp. Mộ Dung Phong bắt
lấy tay nàng kéo mạnh về phía mình :

- Nàng còn trốn được nữa không?

Sự tình sau đó thì ai cũng biết rồi đó. Bạn nhỏ Huỳnh Hiểu nhà chúng

ta nước mắt lưng tròng bị hắn mạnh mẽ ăn sạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.