VƯƠNG GIA NGỐC, TỈ TỈ ĐẾN ĐÂY - Trang 52

- Hiểu Hiểu cố lên nào, một chút nữa là đến lều trại của chúng ta rồi.-

Mộ Dung Phong khảng khái đến bên cạnh dìu nàng đi.

- Tiểu Phong, chân ta thật sự là không thể bước tiếp được. Hay là cậu

cõng ta đi nha.-Huỳnh Hiểu chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng thương đề nghị. Ây,
nàng là đáng thương thiệt nha.

- Ừ, tỉ lên đi.- Mộ Dung Phong xoay người, cúi thấp xuống đỡ lấy

Huỳnh Hiểu. Hắn xốc nàng lên, hai tay đưa ra sau giữ lấy hai chân nàng.
Huỳnh Hiểu vòng tay qua ôm lấy cổ hắn, dựa cả người vào bờ vai rắn chắc
của Mộ Dung Phong. Mộ Dung Phong đứng lên, cõng nàng đi thẳng vào
lều. Huỳnh Hiểu vui vẻ mỉm cười, tiểu Phong của nàng đáng yêu ghê. Ai,
được cõng đi thế này thích thật đấy. Lưng Mộ Dung Phong vừa to dày, vừa
ấm áp, nàng tựa vào rất thoải mái nha. Đám người hầu đi theo sau nhìn hai
người thì hốt hoảng vô cùng. Lính canh cũng chẳng khá khẩm gì hơn, mắt
họ suýt lồi ra ngoài, miệng mở lớn tới mức có thể nuốt trọn một con voi. Ai
chẳng biết Mộ Dung Phong tính tình kì quái, chỉ hận không thể tránh xa
loài người mà nay lại chịu hạ mình cõng nữ nhân. Có lẽ nào trời sắp nổi
giông bão?

Vào trong lều, Mộ Dung Phong đặt Huỳnh Hiểu ngồi xuống giường,

hắn tự tay rót cho nàng một li trà, quan tâm nói :

- Tỉ uống đi cho đỡ mệt.

Huỳnh Hiểu vui vẻ nhận lấy uống cạn một hơi. Nàng nằm xuống

giường, đi đường cả ngày khiến nàng mệt chết rồi. Bây giờ nàng phải ngủ
bù dưỡng sức mới được. Mộ Dung Phong nhìn nàng như mèo con say ngủ,
khóe miệng hắn cong lên một nụ cười yêu chiều.

Sáng sớm, những giọt sương đêm vẫn còn đọng lại trên những phiến

lá, ánh nắng sớm tươi mát tưới thêm sức sống cho cảnh vật. Cánh rừng rậm
mang theo mùi ẩm ướt và mùi đất ngai ngái. Ở doanh trại, quân lính tập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.