“Đâu nào, vì ân công làm chút chuyện, là phúc tại hạ”
Hiểu Tinh tiến lên kéo kéo ống tay áo của Hàn Nguyệt Nguyệt: “Tiểu
thư sao lại thế này, người này sao có thể tin được.”
Hàn Nguyệt Nguyệt lắc đầu với Tiểu Tinh, nếu Tô Tống này muốn
làm cái quỷ gì, cũng phải nhìn xem hắn có năng lực hay không.
“Ta gọi ngươi là Tô Tống, ngươi cứ gọi ta là Hàn công tử là được”
Luôn ân công, kêu ân công, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Tô Tống xấu hổ cười cười “Hàn công tử, không biết mọi người muốn
đi dạo nơi nào?”
“Tùy tiện đi một chút đi, thuận tiện kể một chút về Triệu thành”
Hàn Nguyệt Nguyệt cùng Trương Hiểu Tinh đi lên phía trước, ý bảo
Tô Tống dẫn đường.
Đi tới hơn một canh giờ, cũng hiểu biết hơn về nơi ở của người giàu
có, bình dân hoặc làm ăn buôn bán trên đường, dưới chân có chút đau, đã
lâu rồi cũng chưa đi nhiều như vậy.
“Tô Tống, nhà ngươi ở ngoại ô, nếu chúng ta đã đến đây, có thể tới
nhà uống chút nước không?”
Hàn Nguyệt Nguyệt quay đầu về phía Tô Tống, hỏi thử. Nàng phát
hiện ngôn ngữ cử chỉ của hắn đều như là gia đình gia giáo, chỉ tò mò vì sao
hắn bỏ mặt mũi xuống để trộm vặt trên đường, xấu hổ mở miệng hỏi thẳng,
Hàn Nguyệt Nguyệt định đến nhà hắn xem, có thể sẽ biết rõ.
Nghe Hàn Nguyệt Nguyệt nói, Tô Tống lập tức trả lời: “Là ta sơ sót,
công tử đi lâu như vậy chắc là mệt mỏi, nhà ta ở phía trước, cách đó không
xa, công tử không ngại liền đến nhà ta nghỉ chân một chút”