Mấy người thấy Trần Hiền tránh ra, tò mò cũng đi theo sau đi đến bên
kia boong tàu.
Hàn Nguyệt Nguyệt bị hoảng làm đổ ly trà, trong lòng rất không thoải
mái, không thấy thuyền nàng đứng ở nơi này, lại vẫn cố ý đụng vào.
“Trúc Thanh, ngươi ra xem chuyện gì xảy ra?”
“Xin lỗi cô nương, đụng vào thuyền của các ngươi, không có việc gì
chứ?”
Trần Hiền thấy một cái nha hoàn từ trong thuyền đi ra, lập tức nói.
Trúc Thanh ở bên cạnh lão phu nhân hầu hạ lâu như vậy, liếc thấy công tử
này là người không đơn giản, trên mặt lập tức mỉm cười.
“Không có việc gì, công tử đa lễ, chúng ta phải trở lên bờ. Mong công
tử kêu người lái thuyền của các ngươi tránh ra chút”
Thuyền của mình nhỏ, nếu là thuyền lớn không tránh ra, làm sao trở
lại bờ.
“Trúc Thanh? Sao lại thế này?” Hàn Thanh Tư nhìn thấy lập tức tiến
lên hỏi
“Ngươi nhận thức vị cô nương trên thuyền này?”
Hàn Thanh Tư xấu hổ gật đầu. “Trong thuyền là tỷ tỷ ta, chúng ta
cùng nhau du hồ, vừa rồi đụng tới thuyền của các ngươi, vốn nghĩ muốn
cùng đi du hồ, nhưng là tỷ tỷ thích thanh tĩnh, cho nên không đến đây” Hàn
Thanh Tư giải thích nói.
Trần Hiền nghe được là trưởng nữ vừa mới trở về của Hàn gia, hứng
thú dâng lên, vị Đại tiểu thư này mới trở về, hiện tại đúng là đại hồng nhân,
vẫn không có cơ hội nhìn thấy, hôm nay trùng hợp lại gặp phải.