“Nguyên lai là Hàn gia Đại tiểu thư, tại hạ Trần Hiền, thất lễ”
Hàn Nguyệt Nguyệt ở trong khoang thuyền nghe được bên ngoài nói,
không khỏi bội phục ý niệm của Hàn Thanh Tư, một điểm cơ hội cũng
không buông tha.
“Công tử đa lễ, Nguyệt Nguyệt hôm nay có chút mệt mỏi, không tiện
gặp khách, mong công tử đừng trách, Trúc Thanh, sao thuyền còn không
đi?”
Nàng hiện tại là nữ tử đang đợi gả, nếu hiện tại cùng nam nhân gây ra
chuyện gì mà nói thật phức tạp.
“Hôm nay thời tiết tốt như vậy, Hàn tiểu thư lại muốn đi về, chẳng lẽ
không muốn gặp Trần mỗ?”
Hàn Nguyệt Nguyệt thật muốn một búng máu phun chết hắn, người ta
không muốn gặp ngươi, ngươi lại vẫn cố ý dây dưa.
“Trần công tử đừng nên hiểu sai, tỷ tỷ chỉ là không có thói quen gặp
mặt người lạ mà thôi”
Hàn Thanh Tư vội vàng giải thích, mọi người không biết còn tưởng
rằng nàng cực kỳ xứng chức muội muội.
“Hàn Đại tiểu thư thật cao giá, cũng không đem chúng ta để vào mắt,
ca ca vẫn đừng nên cưỡng cầu” Trần Tú Mỹ không kém nói.
Lời nói này nghe thật chói tai, Hàn Nguyệt Nguyệt cau mày, nhóm
người này quả nhiên là cá mè một lứa.
“Nói như vậy, là lỗi của Nguyệt Nguyệt”
Như Ngọc vén rèm lên, Hàn Nguyệt Nguyệt đi ra, mọi người trên sàn
tàu, trừ bỏ Hàn Thanh Tư, còn lại đều là lần đầu tiên gặp Hàn Nguyệt