VƯƠNG GIA TA BIẾT SAI RỒI - Trang 640

Nghe lời Hàn Nguyệt Nguyệt, Mạnh Dịch Vân mở đai lưng của nàng

ra, quả nhiên có hai cây hương, Mạnh Dịch Vân ngửi thử, thì ra là Thiên lý
hương ( hương truyền được ngàn dặm), chỉ cần đốt lên, mùi thơm sẽ tản ra
cực nhanh, mùi rất nhẹ, nên chỉ những người có nội lực thâm hậu mới gửi
thấy được.

Buổi chiều ngày hôm sau, một nữ tử cưỡi bạch hổ chạy tới tiệm thuốc,

vẻ mặt mệt mỏi, chưa kịp gì, đã kéo áo lão đại phu hỏi, “Nàng ở đâu?”, lão
đại phu bị dọa hết hồn, méo mặt nói, “Cô nương, ngươi buông lão phu ra
trước đã”.

Y Huyên biết mình lỗ mãng, lập tức buông tay, “Ta nóng nảy quá, thật

xin lỗi ông lão a”, sau khi đốt Thiên lý hương, Hàn Nguyệt Nguyệt đã sớm
dặn, nếu có một cô nương cực kỳ xinh đẹp, hoặc một nam tử cực kỳ cổ quái
tìm đến, thì mau dẫn tới gặp nàng.

Lão đại phu đi ra, bị con bạch hổ kia dọa hết hồn, cọp ăn thịt người,

sao cô nương xinh đẹp thế này lại mang theo một con vật hung mãnh như
vậy chứ.

Y Huyên vỗ nhè nhẹ đầu bạch hổ nói, “Nó không cắn người đâu”,

Tiểu Bạch rất hiền mà.

Y Huyên thấy khuôn mặt taí nhợt của Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức đến

bên giường, “Nguyệt Nguyệt, sao lại như vậy?”, Hàn Nguyệt Nguyệt mở
mắt ra, nhìn thấy Y Huyên, liền vui mừng kêu lên, “Sư tỷ, rốt cuộc tỷ đã tới
rồi”.

Thấy dáng vẻ tội nghiệp của Hàn Nguyệt Nguyệt, Y Huyên vỗ vỗ mặt

Hàn Nguyệt Nguyệt, “Không sao nữa rồi, không khóc, có sư tỷ ở đây”, khi
còn bé mỗi lần Hàn Nguyệt Nguyệt bị bệnh cũng sẽ một bộ muốn khóc mà
không khóc được thế này mà quấn lấy nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.