Thật ra thì nói là sáu người thương lượng, nhưng thật ra là chỉ có hai
người Lãnh Minh Thành và Hồng Lệ thảo luận rồi đưa ra quyết định, mà tự
nhiên những người khác đối với quyết định của hai người cũng không có
bất cứ dị nghị gì.
Nếu như nói là có minh tinh lớn, vậy nên đến những thành thị phồn hoa
một chút mới phải, Thư Nhã Phù chưa từng nghe nói qua có một minh tinh
chạy đến một nơi trong hoang sơ, tồi tàn để biểu diễn, cho dù có, đó cũng
phải có cái gì đây, nơi này cũng không phải là thời đại của nàng trước đây!
"Oa, Trình Mộng Nhi, con đã nghe nói qua. Mẹ, chúng ta vào xem một
chút, xem một chút Trình Mộng Nhi này đẹp bao nhiêu!" Đôi mắt Thư Vũ
Trạch tràn đầy tò mò, dáng người nho nhỏ tay nắm lấy tay Nhã Phù,
di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn, không sợ chết liều mạng mà chui vào trong
đám người.
Nhìn đám người đông đúc kia, liền hận không thể trực tiếp sử dụng
khinh công đạp lên đầu họ bay vào xem!
"Trở lại, cùng một đám đại nam nhân thì chen cái gì mà chen, không sợ
bị một tên tay chân thô lỗ háo sắc chiếm tiện nghi sao! Đợi, để cho bọn họ
nhường đường cho chúng ta đi vào là được!" Động tác của Thư Nhã Phù
thật nhanh, một tay bắt lấy Thư Vũ Trạch chạy ra ngoài kéo trở lại, gương
mặt biểu hiện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Những lúc như thế này thì không nên cậy mạnh, muốn dùng thì nên
dùng. . . . . . đầu óc!
Lê Hi vẫn còn nghi hoặc không biết Thư Nhã Phù đã chuẩn bị biện pháp
gì, nhóm người nam nhân trước mắt này cũng không phải tùy tùy tiện tiện
là có thể khuyên bọn họ đi nơi khác, bây giờ bọn họ đang hận không thể có
được sức mạnh lớn hơn để xông vào, càng đừng bàn về chuyện sẽ nhường
đường để người khác đi vào!