Thư Nhã Phù im lặng liếc mắt, nói dễ nghe như vậy, thật ra thì mục đích
không phải là muốn đem Bạch Cầu về làm thí nghiệm sao! Gần đây hình
như lão già lại dấy lên các loại hứng thú, hơn nữa hứng thú đối với Bạch
Cầu vẫn luôn thật lớn.
"Phốc ——!"
Bạch Cầu lắc đầu một cái, tiếp tục co người trong ngực của Vũ Trạch,
đem cái mông béo béo mập mập để lại cho lão già, vẫn còn rất phối hợp thả
một rắm thúi! Âm thanh không lớn không nhỏ, mấy người các nàng người
rất không đúng dịp nghe được.
Lão già vốn dựa vào rất gần Bạch Cầu, rắm vừa rồi thả ngay lão, khuôn
mặt vốn đang tươi cười lập tức cứng ngắc ở tại chỗ.
"Ha ha ha ha! Ngươi cũng có hôm nay, may mắn Bạch Cầu không bắn
nước tểu về phía ngươi, nếu không thì người sẽ không gặp cái rắm thùi
thường như vậy thôi!" Thư Nhã Phù vô cùng không nể mặt cười lớn, chọc
cho một số người chung quanh họ đều nghi hoặc nghiêng đầu nhìn sang.
"Liễu Trì có nói dạo gần đây Bạch Cầu thông khí không được thuận lợi
cho lắm, xem ra Trình Mộng Nhi cô nương quả nhiên là thuốc đến bệnh
trừ!" Nam Cung Thần vỗ nhẹ ống tay áo, mỉm cười nói.
Sắc mặt lão già lập tức liền thay đổi có chút khó nhìn, Bạch Cầu đối với
Tiểu Trạch Trạch là bảo bối, ý định cho thuốc của lão cuối cùng cũng chỉ
có thể thu lại, thật vất vả hôm nay có được cơ hội này, mà lại bị thả rắm
ngay mặt nữa, rõ là. . . . . . Thật là!
Đem tất cả tức giận trút lên người của Nam Cung Thần, lão già liếc mắt
nhìn mọi người xung quanh, lập tức nước mắt đảo quanh hốc mắt, hia mắt
đẫm lệ nhìn Nam Cung Thần, buồn bã nói: “Công tử, chàng nhẫn tâm bỏ ta
cùng đứa nhỏ trong bụng sao? Dù chàng không muốn đứa bé này như thế
nào đi nữa, thì nó cũng là cốt nhuc của chàng.”