"Xèo xèo chi!"
Mau lại đây khích lệ ta đi, mau lại đây khích lệ ta đi! Uy vũ Mỹ Lệ, tuyệt
sắc vô song, cực kỳ anh tuấn chính là Bạch Cầu ta đây!
Ngửa đầu góc bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời, Bạch Cầu giơ giơ lên cái
đuôi to của mình, chờ đợi người khác lại khích lệ một lần nữa, thoạt nhìn
bộ dáng kia có bao nhiêu đắc chí!
"Thật đáng yêu, ta có thể sờ sờ nó không?" Cô gái nhỏ đi lên trước, ngồi
xổm người xuống hai mắt kích động nhìn Bạch Cầu.
"Uh, nếu như Bạch Cầu đồng ý vậy thì có thể!" Thư Vũ Trạch ưu nhã
khẽ mỉm cười, nhìn rất thỏa đáng, làm cho từ trong đáy lòng người ta vừa
nhìn liền thích.
Không biết sao gương mặt cô gái nhỏ này lại đỏ một chút, ánh mắt từ
trên người Thư Vũ Trạch của dời đi, lần nữa cúi đầu nhìn về phía Bạch
Cầu, mặt mong đợi hỏi: "Ngươi là gọi Bạch Cầu đúng không, ta có thể sờ
sờ ngươi không?"
Nhìn cô bé, có bộ mặt phớt tỉnh hỏi một con chồn tuyết, cái dạng kia
khiến mấy người chung quanh đều nở nụ cười.
"Xèo xèo chi!" Bạch Cầu nhìn kỹ tiểu cô nương trước mắt một chút, sau
đó giật mình trực tiếp nhảy lên trong ngực của nàng.
"Lông mao của ngươi thật trắng, thật đẹp mắt!" Tiểu cô nương đưa đôi
tay ôm lấy Bạch Cầu, khuôn mặt vui mừng.
"Tiểu cô nương, ngươi tên là gì? Tại sao bọn họ lại gọi ngươi là tiểu
thư?" Thư Nhã Phù đi lên trước, mở miệng hỏi.