Lưu Thiên Khải, cũng chính là tiểu cô nương kia, lúc này mới ngẩng đầu
nhìn Thư Nhã Phù, nghiêng đầu nhìn một lúc mới mở miệng: "Vị tỷ tỷ này,
tỷ là ai, tại sao tỷ và Trình Thánh nữ lại giống như vậy, đúng rồi, muội tên
là Lưu Thiên Khải, các người có thể gọi muội Lưu Ly, muội thích cái tên
này!"
"Lưu Ly cảm thấy dung mạo ta rất giống Thánh nữ các ngươi sao? Giống
như thế nào ? Có nhiều không?"
Thư Nhã Phù nhìn cô gái nhỏ như phấn điêu ngọc trác một cái, nghĩ tới
trong bụng mình cũng đang có một đứa bé, đáy lòng càng thêm một mảnh
mềm mại, không biết có phải là do mang thai hay không, mà tình thương
của mẹ trong nàng càng thêm mấy phần, đối với tiểu cô nương trước mắt
này, nàng rất thích.
"Vâng, thật giống, mắt rất giống, nhưng mắt tỷ tương đối sáng, ánh mắt
của Thánh nữ chứa đựng trí tuệ, trên người thánh nữ có hơi thở làm cho
người ta thoải mái nhu hòa, trên người tỷ không có hơi thở Thánh nữ sạch
sẽ!" Lưu Ly ngây thơ trả lời.
Thư Nhã Phù suýt nữa phun máu, Lưu Ly tiểu cô nương, ngươi xác định
là đang khích lệ ta sao, ý của ngươi ta là người ngu ngốc, toàn thân vẩn đục
hay sao!
Nếu như đổi lại là những người khác, e rằng Thư Nhã Phù đã sớm nghĩ
tới chuyện cho hắn chút đồ chơi gì đó, nhưng mà đối với một cô gái nhỏ 5,
6 tuổi nàng cũng chỉ có thể khóc không ra nước mắt.
"Nàng thích con gái như vậy sao? Vậy sau này chúng ta sinh thêm vài
đứa đi!" Nam Cung Thần vui vẻ, cười ha ha đem Thư Nhã Phù kéo vào
trong ngực, đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, mỉm cười nhẹ giọng nói
nhỏ, giọng nói dụ hoặc mê người.
. . . . . .