Thời gian nhanh chóng trôi qua, hai tháng dài lặng lẽ trôi qua, hai người
Thư Nhã Phù cùng Nam Cung Thần không có việc gì liền câu cá, mặc dù
Thư Nhã Phù cảm giác giống như mình đang có vị thần xui xẻo hộ thể, câu
cá thế nào cũng không hơn một con cá, ngược lại Nam Cung Thần dường
như ngay cả Ngư Nhi cũng thích hắn, rõ ràng hai người cùng nhau câu cá,
thế nhưng mỗi lần cá mắc câu đều bên lưỡi câu của Nam Cung Thần.
"A, thật nhàm chán, thời gian dài ở trên thuyền như vậy, thật khiến người
ta chán nản!" Lại một lần nữa nhìn vĩnh viễn bất động, Thư Nhã Phù bay
thẳng đến nằm ngửa xuống bên cạnh, trực tiếp nằm trên sàn tàu, một chút
cũng không cảm giác mình làm như vậy là hoàn toàn không có một chút
phong thái của đại gia khuê tú, dù sao nàng cũng không quan tâm những
người đó nghĩ như thế nào.
Đôi tay đặt ở đầu phía sau, Thư Nhã Phù dứt khoát nhắm hai mắt lại,
cảm thụ gió biển thổi lất phất, rất là thoải mái!
Nam Cung Thần nghiêng người, đưa tay lấy tóc bị gió thổi bay của nàng
vén ra sau, con ngươi màu hổ phách tràn đầy cưng chìu nhìn nàng giống
như mèo con ăn uống no đủ, đáy lòng một mảnh yên tĩnh, hai tháng này
thời gian, mặc dù trên thuyền bình thản không có sóng gió, có thể nói vô
cùng đơn điệu, nhưng lại để cho hắn cảm giác được sự an bình trước nay
chưa từng có.
Phần này an bình này trước nay hắn chưa từng có, mặc dù thân là Tề
vương gia của Đông Ly quốc, nhưng chỉ có các loại chuyện phiền não,
không giống thời điểm hạnh phúc thỏa mãn khi ở chung với Thư Nhã Phù.
"Aizzz, ta nói tiểu tử Vũ Trạch kia lại chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ lại chạy
đi quyến rũ tiểu cô nương xinh đẹp nhà người ta!" Thư Nhã Phù đột nhiên
mở hai mắt ra nhìn hắn, mở miệng lẩm bẩm nói.