vẻ lười biếng và khinh thường nhàn nhạt: "Thật là phải tạ ơn muội muội đã
tỉ mỉ an bài!"
Dứt lời trực tiếp nhấc chân kéo Thư Vũ Trạch đi vào, còn Thư Hương Di
nghe thấy nàng thấp giọng nói một câu như vậy, đáy mắt không kìm được
thoáng qua một tia mừng thầm.
Nàng ta quả nhiên vẫn còn quan tâm đến An công tử, bây giờ nhìn thấy
hắn ở đây, liền muốn cảm tạ nàng.
Thư Hương Di vẫn đang nghĩ tới dụng tâm của mình, nên không chú ý
tới vẻ khinh miệt trong giọng nói của Nhã Phù vừa rồi, ngược lại còn cảm
thấy vui vẻ trong lòng vì hôm nay mình có thể thấy Thư Nhã Phù bị mất
mặt, trong lòng vẫn còn đang cười mặc dù bảy năm qua Thư Nhã Phù có
thay đổi nhưng đầu óc vẫn chưa đủ thông minh, căn bản không nhận thấy
được ý đồ chân chính của nàng, nên mới cảm tạ nàng.
Nhã Phù vào trong Trân Bảo Các, ánh mắt của mọi người đều đảo quanh
trên người nàng và Thư Vũ Trạch đang được nàng dắt tay, dường như muốn
tìm tòi nghiên cứu nữ nhân trước mắt này có đúng là đại tiểu thư Thư gia
đã biến mất bảy năm hay không.
"Nữ nhân kia chính là Thư Nhã Phù? Ta nghe nói nàng ta vẫn rất thích
An đại ca, thật sự là như vậy sao?" Lâm Tuyết Vi khẽ cau mày, mang theo
cảnh giác nhìn nữ nhân đang đi tới, nhìn nữ nhân có phong cách và dung
mạo hoàn toàn bất đồng như trong lời đồn, không kiềm được sự lo lắng
dâng lên trong tim.diễ♦n
☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn
Hôm nay Nhã Phù ra cửa, cũng không có ăn mặc tỉ mỉ, trên búi tóc chỉ
xuyên qua một cây trâm ngọc bích đơn giản, trên người cũng chỉ là một
chiếc váy màu tím nhạt thanh lịch, đơn giản tùy ý không nhiều đồ trang
sức, nhưng càng khiến phong cách quyến rũ của nàng biểu hiện ra ngoài,
phấn trang điểm màu hồng, từ lúc đi vào bên môi vẫn mang theo nụ cười