VƯƠNG TRIỀU SỤP ĐỔ - Trang 126

có ý răn dạy cả thiên hạ: "Thời là vậy đó !". Rồi ông săm săm lên ngựa vào
cung.

Nhật Lễ đón ông ngoài cửa khuyết. Nhà vua dẫn ông vào nội tẩm. Ở

đấy Lưu thị với Dương Khương đang chờ ông. Mọi người niềm nở với ông.
Nhìn gương mặt nhà vua và vợ chồng Dương Khương tươi nhuận, Trần
Nhật Hạch tự nhủ: Đúng là họ đang ở thời "sơ cát". Ông yên tâm dựa vào
mép kỷ, rồi quỳ tâu:

- Để bệ hạ phải chờ, thần thật có tội.
Nhật Lễ không đỡ ông dậy, cũng không cho miễn lễ, cứ để ông quỳ. Sự

thật nhà vua đâu có biết các điều tế vi đó trong lễ vua tôi, mà cứ mặc, ai
muốn quỳ thì quỳ. Thấy chuế quá, Lưu thị phải lên tiếng:

- Bệ hạ, sao để thúc phụ quỳ mãi thế.
Rồi chính bà ra đỡ ông vào kỷ ngồi. Bà nói với nhà vua:
- Quan gia mới lớn, chưa nhận biết hết họ hàng. Hành khiển đây với con

là bậc bề trên. Ngoài là nghĩa vua tôi, trong là tình nội tộc. Lễ nghĩa ở ngoài
triều, đây là nhà, phải lấy lễ gia tộc mà kính chú, vương nhi chớ lấy làm
thường.

Nhật Lễ cười khà khà:
- Vậy à !
Lui về chỗ ngồi, tự nhiên trong lòng Lưu thị nổi lên điều bất như ý. Bà

thầm giận, ta đẻ ra vua, điều ấy cả thiên hạ đều biết. Tại sao triều đình
không tôn ta là hoàng thái hậu. Danh xưng của ta là gì? Vị thế của ta ở đâu?
Nhẽ ra, các quan đến chầu, trước hết phải quỳ lạy ta. Nhưng mọi người chỉ
đứng vái ta thôi. Ngay cả Dương Khương nữa, ông ta là cha đẻ của nhà vua
kia mà. Ông ta phải có danh vị, phải được tôn vinh làm thượng hoàng chứ.
Lòng bà rạo rực, bứt rứt như có con hỏa xà đang giẫy giụa ở trong lòng.
Đáng nhẽ bàn một việc thì bà lại nói huỵch toẹt sang một chuyện khác, tựa
như đám trẻ chơi bài ngửa:

- Ông hành khiển có biết tôi mời ông vào đây có việc gì không?
Nhìn nét mặt Lưu thị nghiêm lạnh, nhưng vẫn giữ được vẻ xuân sắc của

một đào nương, Nhật Hạch vừa thoáng rung động đã thấy ghê sợ. Ông từ
tốn đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.