II
Chu An biệt Thăng Long dã ba ngày, kinh thành vẫn yên ắng. Ngoài
Phạm Sư Mạnh, Lê Quát và mấy người tọa thượng nô trong tòa Kinh Diên
biết, tịnh không một người nào khác hay tin ấy. Những chuyện khác, việc
khác thì dã không cánh mà bay. Nhưng việc nghiêm trọng này không ai dại
gì lại bép xép. Bởi trong triều, phe này cánh nọ đang hầm hè nhau, chỉ chờ
có cơ hội là lấn lướt nhau, hại nhau. Ngay cả chiếc mũ Chu An treo trước
cổng Huyền Vũ cũng không ai dám đụng đến. Vì cổng đó chỉ dành riêng
cho vua đi.
Mấy bữa nay Hiển từ hoàng thái hậu ở trong cung Thánh Từ người bứt
rứt quá. Bà đứng ngồi không yên, ăn ngủ không được. Ngự y chẩn mạch
không thấy ngài có bệnh gì, nên chỉ bốc thang "an thần", và nói mấy lời yên
ủy cho thái hậu bình tâm. Bỗng thái hậu nhớ tới thượng hoàng và những lời
căn dặn trước khi ngài băng: "Ta chết, không có gì ân hận. chỉ thương hậu
cô đơn. Vả lại Dụ tông tuy đã ở ngôi nhưng lại thiếu vắng người giám sát,
nên y mặc sức muôn làm gì thì làm. Cho nên hậu phải đê mắt tới việc triều
chính. Ta biết, điều này ngoài tầm nghĩ hiểu của hậu. Nhưng cứ xem các
việc quan gia làm, việc nào hậu thấy lương tâm áy náy, thời quan gia thế
nào cũng có sự lầm lỡ trong đó. Cốt nhất là sự học của Dụ tông. Ta đã ủy
thác cho Chu An là người có văn chất, có khí chất bậc nhất của Đại Việt để
giáo huấn cho quan gia. Vậy hậu cũng nên đế ý tới việc này".
Nhớ như in những lời Minh tông căn dặn, vậy mà bấy lâu nay hậu cũng
có qua lại thăm viếng gì quan Tư nghiệp Quốc tử giám đâu. Có để ý gì đến
việc học hành của quan gia đâu. Thế có nghĩa là chính hậu cũng đã xao
nhãng lời dặn của Thượng hoàng. Lại nữa quan gia, cũng lâu không thấy tới
viếng thăm cung Thánh Từ.
Thái hậu bèn sai lấy kiệu để bà sang tòa Kinh Diên. Bà đi thẳng vào
cổng Huyền Vũ là cổng đi tắt vào nội điện. Vật đầu tiên bà trông có vẻ