VƯƠNG TRIỀU SỤP ĐỔ - Trang 40

- Không có ai cả, ngươi cứ nói đi.
Nhìn xoáy vào đôi mắt hau háu của Nguyên Dục, Khương tiếp:
- Hiện thời nàng đã có thai được hai tháng. Nhưng đứa con đó phải là

con của Đại vương. Đại vương hiểu ý tôi chứ.

- Hiểu, hiểu. Ta hiểu. Đúng rồi, nó là con ta. Nó mang họ ta. Nó kế

nghiệp ta.

- Đấy là một điều ước.
- Thế điều thứ hai nữa là gì?
- Điều thứ hai là thi thoảng tôi phải được ghé vào cung phủ thăm mẹ

con nàng. Tất nhiên, sự ra vào ấy là phải che mắt thế gian.

Lại đến lượt Cung túc vương im lặng. Vương cảm thấy bứt rứt.
- Ngươi làm ta khó xử quá ! Vương thốt lên - Chính điều ước thứ hai

này làm ta bận tâm đấy. Hay là ngươi cứ dứt khoát với một cái giá nào đi.
Thật đắt cũng được. Ta không tiếc của đâu.

- Tôi đã kính báo với đại vương như thế là cạn nhẽ. Tôi không cần vàng

ngọc, không cần hầu non gái đẹp. Đại vương thử đặt mình vào địa vị tôi,
thử một chút thôi, xem nên như thế nào là phải. Kẻ tiện dân như chúng tôi,
đúng là không có một tí ti quyền hành nào cho bản thân cả. Không có một
thứ gì để che đỡ cho sinh mệnh của mình. Pháp luật là của các vương hầu
và quan lại. Nhưng chúng tôi có một cái quyền duy nhất, mà ngay cả đến
đức vua cũng không thể tước đoạt được. Bước cùng quẫn là chúng tôi phải
dùng đến nó.

- Cái gì vậy? Nguyên Dục hỏi với vẻ tò mò.
- Cái chết ! Dương Khương đáp một cách thản nhiên, cứ như là vợ

chồng y có thể chết ngay trước mặt vương.

Nguyên Dục hơi chột dạ, vương nói:
- Thôi được, ta nhận cả với ngươi hai điều ước thúc đó. Nhưng ta cũng

phải ước lại với ngươi một điều. Rằng ngươi chỉ thăm viếng nàng và đứa
nhỏ thôi. Không được tiết lộ ngươi là cha nó. Không được tư thông với
nàng. Bội ước là mất mạng.

- Tôi chấp nhận ! Dương Khương cười khẩy - Vương đa nghi quá. Vậy

xin vương lập tờ bảo chứng. Cả ba người cùng ký, và mỗi người giữ một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.