WESTLIFE CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI - Trang 101

“Chết tiệt, cậu đủ sức diễn chứ, Shane?” Tôi hỏi.

“Ừ, không sao. Nó ra hết khỏi người tớ rồi. Đi thôi.”

Tôi phải nói rằng, theo ý kiến cá nhân của tôi, những buổi tiệc tùng chưa

bao giờ ảnh hưởng đến các đêm diễn của chúng tôi. Chúng tôi còn trẻ - thực
ra là 21 rồi - và mình đồng da sắt. Hơn nữa, chúng tôi đến từ bờ Tây Ai-len,
nên chúng tôi có bề dày trong chuyện uống rượu.

Việc tiệc tùng lại tiếp tục trong ngày hôm sau.

Rồi ngày hôm sau nữa.

Rồi ngày hôm sau nữa, và trọn cả chuyến lưu diễn đó.

Và chuyến lưu diễn sau đó.

Shane: Tôi nhớ, mặc dù không đến nỗi lên sân khấu trong tình trạng phát

ốm, nhưng chắc chắn tôi đã ở trong tình trạng không thể nhớ được gì. Tôi
không rút ra được bài học hay gì cả. Như Kian đã nói, chúng tôi vẫn tiếp tục
uống.

Cái đêm ở Sheffield đó, tôi đã gặp khó khăn khi lấy hơi ở một số ca

khúc; đáng lẽ tôi nên đến bệnh viện để tháo rượu ra khỏi người. Ngày hôm
sau, chúng tôi phải thực hiện buổi phỏng vấn với Sky News, và tôi đã phải
đeo kính đen suốt buổi. Chắc hẳn mọi người đã nghĩ tôi phê thuốc, nhưng
không phải vậy, tôi vẫn còn phê vodka và Red Bull.

Vodka Red Bull là một món đồ uống độc hại. Tôi như một thằng khờ mỗi

khi uống nó. Tôi đi hộp đêm với Gillian, sau khi uống nó, tôi sẽ quên phéng
Gillian trong khoảng một tiếng rưỡi, cứ thế nói chuyện cười đùa với mọi
người và cuối cùng Gillian sẽ bảo, “Anh đã ở đâu?” Vậy nên, tôi thôi uống
nó nữa; nó không dành cho tôi.

Nhưng, thôi mà, chúng tôi chỉ là những chàng trai trẻ, mới 20, 21, ra

ngoài vui vẻ một chút và chúng tôi đang nổi tiếng. Chúng tôi ở trong ban
nhạc tuyệt vời này, mọi chuyện đang lên như diều gặp gió, chúng tôi nổi
tiếng ở khắp nơi, có tiền trong túi, đó đơn giản chỉ là một thú vui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.