WESTLIFE CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI - Trang 109

Phòng thu nằm ở một nơi khỉ ho cò gáy, chúng tôi đã mất cả tỉ năm để

đến được đó. Sau khi hát và nói chuyện, chúng tôi ngồi xuống đợi điện
thoại của khách hàng gọi đến.

Một nhân viên không ngừng chạy lại nói. “Mọi chuyện đang rất thuận

lợi, các cậu ạ! Điện thoại reo không ngừng!”

Chúng tôi rất mừng. Chúng tôi đã e ngại đôi chút về kế hoạch này, nhưng

có vẻ nó đang tiến triển không tồi.

“Này, các cậu, lại có thêm nhiều đơn hàng nữa! Tuyệt thật đấy!

Rồi, sau khoảng nửa giờ đồng hồ, tôi hỏi họ, “Xin lỗi, chính xác thì

chúng tôi đã bán được bao nhiêu album?”

“Khoảng 2.000 gì đó. Thật tuyệt, phải không các cậu?”

“Ừ, tuyệt.”

“Ồ, xem này! Lại có thêm điện thoại nữa!”

“Xin lỗi, tôi tò mò một chút, album số 1 ở Mỹ tuần trước đã bán được

bao nhiêu đĩa?”

“l.4 triệu.”

Bên cạnh những công việc vất vả đó, chúng tôi đã tìm cách để vẫn có

thời gian cho tiệc tùng. Một đêm nọ ở San Diego, chúng tôi phải ra ngoài
với người phụ trách chương trình radio, cô ấy có tiếng là khó tính. Nước
Mỹ vẫn chưa thực sự yêu chúng tôi, nên tất cả chúng tôi phải ra ngoài
quyến rũ người như cô ấy. Sau khi gặp mặt, cô ấy - một tomboy thực thụ -
đề nghị chúng tôi tới một quán bar Ai-len gần đó.

“Tôi nghe nói các chàng trai Ai-len bọn cậu biết uống rượu lắm, có phải

không?” cô ấy nói.

“Chúng tôi nổi tiếng với món nước xúc miệng khác người đó”, tôi trả lời.

“Nếu chị muốn, chúng ta sẽ uống thi, nhưng phải là rượu Ai-len đấy.”

Cô ấy rất hào hứng và gọi người phục vụgay lập tức, chúng tôi để ý đến

giọng địa phương của cô phục vụ; hóa ra, cô ấy đến từ Sligo. Người phụ nữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.