WESTLIFE CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI - Trang 96

Và nó là dành cho chúng tôi. Tôi đã trông đợi điều này suốt cả đời mình.

Tôi không bao giờ quên được nó. Tôi đã thở không ra hơi trong khoảng

ba bài hát đầu - tôi thực sự không thể thở. Thật không thể tin nổi. Và sức
nóng trong sân vận động thật mãnh liệt. Đứng trên sân khấu trong bộ trang
phục biểu diễn cho ca khúc đầu tiên là một cảm giác điên cuồng. Tôi vẫn
hát trọn vẹn ca từ nhưng thở hổn hển, tôi thực sự không thể điều chỉnh hơi
thở một cách chính xác. Chất adrenaline chạy rần rần trong tôi, nhiều đến
nỗi tôi có thể cảm nhận được nó qua từng mạch máu.

Tôi đã không cười nhiều trong lúc biểu diễn ba ca khúc đầu, vì tôi mải

tập trung nhớ các vũ điệu và cố gắng thở. Rồi một số ca khúc ballad đã giúp
mọi chuyện dịu xuống, và cuối cùng tôi cũng tìm cách lấy lại được hơi. Tôi
đã thoải mái trở lại và, rất mừng khi được nói rằng, đã thoải mái kể từ đó.

Có một sự khác biệt lớn giữa việc hát trước 3.000 người và 15.000

người. Khi có nhiều người như vậy, đôi khi, nhiều người trong số họ ở tít
trên cao, bạn không thể nhìn thấy. Khi bạn hát cho khán giả ở trước mặt, đôi
khi bạn quên rằng còn có cả một hàng nữa ở trên cao. Càng nhiều khán giả,
càng nhiều thứ để nhìn, điều đó là chắc chắn.

Trong hai đêm diễn mở màn, Mark nói, tôi không thể nghe được giọng

hát của chính mình giữa tiếng la hét. Chúng tôi không được hướng dẫn về
micro và máy móc trước đó; chỉ đến gần cuối thì mới được nói qua đôi
chút. Vì thế trong suốt hai tiếng của mỗi đêm đó, tôi hầu như chỉ hét. Bạn
có một cảm giác kì lạ rằng phải bảo vệ giọng hát của mình cho những đêm
diễn sau, và la hét sẽ chẳng giúp bạn điều đó.

Cuối cùng bạn cũng sẽ học được cách thích ứng với microphone và hệ

thống âm thanh, nhưng cần phải có thời gian, và chúng tôi đã học được nó
qua những đêm diễn. Một vài người trong chúng tôi đã mong đợi sẽ có
được sự trợ giúp về kĩ thuật hát, phong cách trình diễn, công việc phòng
thu, tất cả những điều đó. Chẳng ai trong số chúng tôi được theo học trường
sân khấu nghệ thuật; có thể những người học ở đó đã được chuẩn bị đầy đủ,
được huấn luyện về giọng hát và biểu diễn. Còn chúng tôi chỉ hát ở trường,
trong các vở nhạc kịch và phụ diễn Boyzone khi sân khấu chưa chật kín
người. Rồi đùng một cái, chúng tôi phải có mặt trên sân khấu trước 15.000
người. Tôi cứ đứng trân trân, mắt nhìn chăm c miệng hát to hết mức có thể,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.