WESTLIFE CHUYỆN CỦA CHÚNG TÔI - Trang 97

và nghĩ, Chết mẹ, phải hát làm sao cho cả 15.000 người đều nghe thấy! Tôi
chắc hẳn trông như đang phê thuốc!

Về sau tôi học được một mẹo - hay một kĩ thuật nếu bạn thích gọi nó như

vậy - mà tôi vẫn dùng cho đến giờ, đặc biệt với những lần xuất hiện trên ti
vi nơi bạn cảm thấy lúng túng, ngượng ngùng. Tôi sẽ nhìn vào một người
nào đó trong phòng hay trong đám đông rồi nghĩ, Được rồi, cậu là người tôi
sẽ cố gắng gây ấn tượng trong ngày hôm nay,
và tôi sẽ gần như chỉ hát cho
người đó nghe. Không phải lúc nào tôi cũng nhìn họ và có lẽ họ sẽ chẳng
nhận ra việc tôi làm, nhưng nó giúp tôi tập trung trình diễn. Chẳng hạn như
nếu tôi nhìn thấy một fan nào đó trong đám đông trông giống với một người
tôi quen, tôi sẽ chọn người đó.

Không phải đêm diễn nào cũng vậy. Có những đêm tôi chẳng nhìn ai cả,

rồi đêm tiếp theo, tôi chọn một người và cả đêm diễn sẽ tập trung vào
những gì họ sẽ nói khi họ về nhà. Người đó có thể là một người trông có vẻ
như đang thích thú với đêm diễn, hoặc một người đang hát theo, những
người như vậy sẽ giúp được tôi. Nó thực sự có ích.

Có một điều buồn cười là, khi chúng tôi mới bắt đầu, tôi đã gặp chút rắc

rối với việc vẫy tay. Ở nơi tôi lớn lên, nếu có ai đó vẫy tay với bạn trên phố,
bạn vẫy lại - một phép lịch sự đơn giản. Vậy nên khi biểu diễn trước 15.000
người và 50 hàng ghế đầu đều đang vẫy tay. Đặc biệt là ở những hàng ghế
gần sân khấu nhất, các cô gái vẫy tay với bạn mỗi lần bạn bước qua. Vậy
nên tôi cứ phải vẫy lại với tất cả bọn họ. Tôi nghĩ đến cảm giác thất vọng
của mình nếu một ngày tôi nhìn thấy hoàng tử hay Mariah, tôi vẫy tay với
họ, họ chỉ nhìn rồi bước đi. Vậy nên tôi đã vẫy, vẫy, vẫy và vẫy cả đêm. Nó
bắt đầu trở nên kì cục. Đã có những lúc tôi dành nhiều thời gian vẫy tay hơn
là cầm mic!

Trong đêm mở màn chuyến lưu diễn đầu tiên, Kian cười, ngay khi vừa

rời sân khấu, chúng tôi như hóa rồ. Chúng tôi có cảm giác mình là những
siêu sao và đã uống mừng như những cái hũ chìm. Tôi không chắc tôi muốn
kể cho bạn nghe những gì đã xảy ra sau đó. Chúng tôi đã làm việc ngày
đêm trong suốt hai năm để quảng bá cho nhóm, không một ngày nghỉ kể từ
khi bắt đầu sự nghiệp. Rồi, đúng theo phong cách của Westlife. chuyến lưu
diễn đầu tiên chúng tôi thực hiện đã thật khổng lồ - 9 đêm ở Wembleys,
mười ba đêm ở Dublin, sáu ở Newcastles, sáu ở Manchester, sáu ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.