XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 101

*

- Cô Thoan ơi!

Nghe tiếng thằng Ất gọi cổng, cứ tưởng nó phóng về nhà gọi bố mẹ,

các em nó và vợ chồng chú Nghĩa sang ăn giỗ ông nội, nhưng ngó ra thì
hóa ra là khách lạ.

Đã nhọ mặt người. Con gà mẹ đang cục cục dẫn con lên chuồng. Ngọn

cau nhòa nhòa nét lá. Trên cái sân gạch nhá nhem tối, lô nhô bóng bốn năm
người đàn ông, thảy đểu đã cao tuổi, đồng loạt áo xanh, quần xanh, mũ cát
két
thợ những năm sáu mươi, vẻ mặt ai nấy đểu lộ vẻ cung kính và hết sức
khép nép.

Rót nước mời khách, Thoan chưa biết bắt đẩu câu chuyện thế nào thì

người già nhất toán bỏ mũ, ôm bó huệ lớn đứng dậy, lễ phép và cảm động,
giọng đặc quánh xứ Nghệ và hơi hướng cổ xưa, cung kính và cảm động:

- Kính thưa gia đình thầy Đinh Văn Lâm. Bầy tui chừ xin được phép

tự giới thiệu. Bầy tui vốn là học trò, là môn đệ của cụ nhà. Tui là trưởng
tràng, trưởng môn. Từ những năm năm mươi, thời còn kháng chiến chống
thực dân Pháp, thấy bầy tui lang thang, vô nghề nghiệp, thầy liền gom bầy
tui lại, bảo ban, dậy dỗ, mần nghề. Thoạt đầu là nhóm lò, thổi bễ, quai búa,
nướng sắt...

Thật tình là Thoan vẫn bị bất ngờ, dẫu là hai, ba hôm rồi, có nghe

được điện thoại của mấy bác ở trong Thanh Hóa, Nghệ An gọi ra, hỏi về
ngày giỗ đầu của cha. Vẫn bị bất ngờ vì trong những hồi ức của cha, chưa
bao giờ được nghe cha kể về công việc truyền nghề và các học trò của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.