XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 99

chợt nhớ có việc cấp bách, bà phải tức tốc đến ngay. Quả nhiên, chưa kịp
uống chén nước, bà đã vuốt hai mép trắng bợt, hổn hển:

- Cô Thoan, anh cô phải đèo tôi đến cô ngay, tôi phải bỏ cả một cái

hẹn, để đến hỏi cô một việc.

Rồi dịch cái ghế lại cạnh giường Thoan, hai cánh mũi nở phập phồng,

bà tiếp:

- Cô nhớ lại xem, có phải là buổi chiểu hôm trước lúc ông cụ mất, ông

cụ có ăn một bát bún măng không?

Tưởng chuyện gì! Thoan xoay người, đưa hai chân xuống sàn tìm dép,

thở ra:

- Vâng, em bón cho cha. Cha ăn rất ngon.

- Thế thì rõ rồi! Nhưng có phải là con mẹ Xuân nó mua bát bún ấy

đem vào cho ông cụ không?

- Vâng! Thế thì làm sao cơ ạ?

Không thể ngờ đó lại là một sự kiện quan trọng. Đến mức bà Bỉnh vừa

nghe Thoan nói xong liền vung hai tay lên kêu trời, rồi đập mạnh xuống
đùi, kêu to:

- Thế thì nửa đêm hôm đó, ông cụ chết là phải rồi! Bún đã độc mà

măng còn độc nữa. Trời ạ! Đích thị là con mẹ ấy nó giết ông cụ. Đích thị nó
là kẻ sát nhân rồi!

Đó là một suy luận ngụy tạo quá bất ngờ với Thoan. Càng không ngờ,

ngay sau đó bà Bỉnh ôm mặt bật khóc hu hu và hờ trời rằng: “Cha ơi cha

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.