XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 107

ngay đến nhà anh ta, niêm phong nhà cửa của cải, rồi đứng ra làm tang lễ
cho anh ta.

- Thế là thế nào?

- Chú Nghĩa cứ để cô ấy nói cho hết đã.

- Tôi biết rồi - Anh cả Lẽ chẹp miệng - Lại chuyện tranh chấp của cải

thừa kế chứ gì!

Nguýt chổng một cái dài, bà Bỉnh cao giọng:

- Nó là cái nguyên tắc Nữ nhân ngoại tộc. Chồng chết, chỉ có hai con

gái, con vợ không có quyền gì hết! Đấy, nó là thế! Cô Thìn ngại không nói,
tôi nói thẳng: Đất này, nhà này, ông cụ để lại, là của họ Đinh nhà ta. Nói thế
để nếu sắp tới đây cái nhà cậu tên Hoằng tiến sĩ tiến sung người miền
Trung trọ trẹ gì ấy ở Nga về có cưới cô Thoan thì cũng xin mời kéo nhau đi
chỗ khác mà sống. Đi chỗ khác! Còn gái không có phần ở đây!

- Chậc! Thôi, tùy các bà và chú Nghĩa, tôi không có ý kiến cụ thể.

Làm sao trong ấm ngoài êm thì làm. Tôi cũng xin nhắc, cái Thoan nó là
một phần của ông cụ đấy. Nó là đứa ngoài mềm trong cứng, không dễ đâu!

Anh cả Lễ đưa tay bóp trán, lạng một bước sang bên.

- Ô hay, cái nhà ông này! - Tiếng bà Bỉnh như tru lên, nhưng lấp chìm

trong tiếng thằng Ất vừa lách qua mọi người và đám trẻ con hét toang
toang: - Đố chúng mày tìm thấy tao.

Trên trời, đàn dơi như vỡ tổ ở đầu dồn về nhao nhác đảo cánh. Dưới

đất lũ trẻ chạy nhốn nháo, tán loạn. Khoanh tay, anh cả Lễ đứng lại ở góc
sân. Bóng tối dâng lên, dầy đặc hơn, bọc kín mấy người đàn ông, đàn bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.