XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 111

- Số trời cho tôi được ở cạnh ông, âu cũng là một sự bù đắp cho tôi,

ông Nội ạ.

Lân thường nói vậy. Nói thật lòng đấy. Vì với một ông giáo tỉnh lẻ,

kiêm một nhà văn nghiệp dư cấp phường cả đời chưa hề biết đến mây trời
xứ sở người, thì Nội là một bách khoa toàn thư, là cả hoàn vũ mênh mông;
ở gần Nội, Lân có thể học hỏi, bổ túc thêm bao điều mới lạ, bao điều bổ
ích. Là con người sách vở và duy cảm, Lân không biết dối trá, quý Nội ở
điểm đó, cũng là thành thật.

Thành ra, chiều ấy thình lình ghé cửa sổ nghe Nội báo tin: ba ngày

nữa mình bay đi Pr. Và từ đó đến mai là ngày xa biệt nhau rồi mà Lân vẫn
chưa tìm được một kẽ hở thời gian nào để sang trò chuyện với Nội, thực
tình Lân rất áy náy. Suốt từ tinh mơ cho tới nửa đêm, ngày nào cũng như
ngày nào, Nội tối mặt đón khách vào, tiễn khách ra. Nhác thấy bóng Lân là
lập tức nhún vai, ngả hai cánh tay, tỏ ý phân trần, mong thông cảm.

Rảnh rỗi đôi chút là vợ Nội. Ba mươi hai tuổi, chị trẻ hơn chồng gần

hai chục tuổi. Người phụ nữ này là cái bóng mờ nhạt cạnh chồng. Nhan sắc
trung bình, chị đoan trang, hiền lành như nghề giáo dạy cấp tiểu học của
chị.

- Khổ thân nhà em quá! Chị sang nhà vợ chồng Lân, than thở - Rặt các

ông ở ngành ngoại giao mà vô ý vô tứ quá. Có hôm, đang dở bữa cơm,
cũng phải để đấy để tiếp khách. Nửa đêm cũng gọi cửa. Hết đổi tiền lại gửi
tiền, gửi hàng, mách mối, đặt quan hệ, nhờ vả. Tiêu chuẩn hành lý, tiền
ngoại được mang đi là bao nhiêu, họ biết thừa cả rồi, vậy mà cứ ép. Ép rồi
hứa hẹn, rồi dỗ dành. Nhà em thì thiết gì bổng lộc hả, anh chị? Thật cực
chẳng đã mà phải đi thôi! Có ai hiểu điểu đó cho mình?

Không hề hay biết rằng nghe mấy lời trần tình cuối cùng của mình, vợ

Lân nhếch mép quay đi ra ý giễu cợt, vợ Nội lấy khăn tay chấm đuôi mắt,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.