XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 121

Vợ Nội rưng rưng:

- Có nói thì anh chị cũng chẳng tin đâu. Của cải là cái gì hả, anh chị?

Của tám vạn nghìn tư, chết cũng hai tay buông xuôi thôi.

Động lòng trắc ẩn trước lời nói bức bối của vợ Nội, Lân vội hạ giọng

đỡ lời:

- Nghe anh ấy nói mới thấy con người ta cũng như cây cỏ, ở đâu hợp

thung thổ đấy, sống ở nước người chả sung sướng gì thật. Anh ấy kể thật
tội. Hồi ở bên Nga mùa đông, thèm rau quá, anh ấy phải nuôi năm củ hành
trong năm lọ nước, đặt ở bậu cửa sổ, vài ngày hành mọc được tí lá nào là
xén tí lá ấy nấu ăn.

Được người chia sẻ, vợ Nội đưa tay quệt đuôi mắt, giọng nghèn

nghẹn:

- Đấy, có từng trải mới thương nhau. Ở nước ngoài, cứ tưởng lên xe

xuống ngựa, hội hè khoản đãi liên tục là sung sướng. Lấy nhau hơn chục
năm tính ra vợ chồng chỉ ở bên nhau mỗi năm được một hai tháng. Mà toàn
là những lúc ốm đau mới được về. Còn khỏe thì hết Âu châu lại Mỹ La
tinh. Trong nước thì bắc, nam xuôi ngược đủ miền theo ông già. Lần này
mà nhà tôi không đi Pr. thì lại phải cắp cặp theo ông già vào Tây Nguyên
ba tháng liền đấy, anh chị ạ.

Vợ Lần chống tay lên đầu gối đứng dậy, lạnh tanh:

- Mình không ưng, ai bắt bò mình.

Lần biết vợ được dịp xả cơn bực bội, vội dàn hòa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.