XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 122

- Nói thế chứ, đã ở trong cuộc thì cũng có cái khó của nó. Mình phụ

thuộc vào người ta mà.

Vợ Nội khịt mũi, nao núng:

- Đúng thế đấy! Từ lúc đầu còn xanh, tuổi còn trẻ đã đi theo ông già

rồi. Cả đời lặn lội với ông già, bây giờ không nhẽ gặp khó lại rẫy ra. Nhiều
lúc em cứ nói với nhà em: ngẫm ra, cứ như anh Lân, chằng phải phụ thuộc
vào ai, mà sướng!

*

Ngẫm ra, cứ như Lân mà sướng! Ngẫm ra, cứ như cái đời anh giáo

khổ, anh nhà văn quèn, chưa biết thế nào là mùi Tây, ngoài miếng cơm rau
dưa tương cà ra, chưa hề được nếm bơ sữa xứ người, hóa ra lại sướng! Vợ
Lân, dù lôi ngay lời vợ Nội ra để mai mỉa, gọi vợ Nội là con mẹ hoẹt, đạo
đức giả, thì Lân cũng thấy vợ Nội có lý.

Cái khổ, cái sướng ở đời người ta, nói ra cũng thật là vô cùng. Thế nào

là khổ, thế nào là sướng? Chắc gì kẻ đang ở nhà lầu, đi xe hơi, ăn toàn thịt
cá, đặc sản, đã là sướng hơn người ở nhà cấp bốn, kẽo kẹt cái xe đạp tàng,
cơm rau dưa hai bữa ngày mà tâm hồn thanh thoát, quan hệ trên dưới trong
ngoài êm thuận? Hoặc giả như Lân đây, thiếu thốn về vật chất thì rõ rồi,
nhưng người ta đâu chỉ sống với miếng cơm manh áo, chiếc xe, căn buồng!

Lân sướng. Dứt khoát là Lân sướng, Lân hài lòng với cuộc sống của

mình: Lân tự do. Lân chẳng phải phụ thuộc vào ai, ngoài lương tri mình.
Lân là thế nào, Lân cứ việc thể hiện mình như thế ấy lên trang viết. Văn
nghiệp của Lân là một cơn tùy hứng. Nó không nằm trong kế hoạch của tổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.