XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 128

Mẹ Nội mất. Anh được ông già cho xe riêng đưa về chịu tang mẹ.

Nhưng anh chỉ kịp nhìn mặt mẹ, hờ mấy câu, rập đầu chịu tội bất hiếu, rồi
lại vội lên xe trở về cơ quan, không kịp đưa mẹ ra đồng. Hôm ấy cơ quan
mở đại hội, ông già cần anh góp một tay để có đủ số phiếu bầu đi dự đại
hội cấp trên. Xa ông già một ngày là Nội nhớ. Cái chân lý: Sợ giặc còn hơn
sợ chúa, yêu thân còn hơn yêu thầy
, hóa ra sai toét trong trường hợp này;
tình thủ trưởng nhân viên, tình đồng chí hóa ra cũng có thể biến thành tình
cha con đến mức có thể xả thân, tận lực cho nhau là vậy!

*

Vợ Nội kể:

- Lần ấy nhà tôi đi với ông già chỉ đạo công việc gì đấy ở Tây Nguyên

liền hai tháng trời mới về. Tôi nhớ đó là dịp cuối tháng mười một, trời đã
trở lạnh. Một chiều nổi gió, anh ấy bước lên cầu thang, vào tới nhà, chẳng
nói năng được câu nào, đã đi thẳng vào buồng ngủ, nằm vật ra và ngất lịm
đi. Tôi vội đưa anh ấy vào bệnh viện cấp cứu. Anh nằm li bì hai mươi ngày
liền mới tỉnh. Các bác sĩ khám nghiệm kết luận: “Tim anh bị tổn thương
nặng, cần phải nghỉ ngơi hoặc chuyển sang làm việc nhẹ”. Tôi lo lắng, bảo
anh: “Thôi, ra viện anh xin ông già cho chuyển sang công việc tĩnh tại văn
phòng đi!”. Không ngờ, anh vặc lại ngay tôi: “Cô chẳng hiểu gì cả. Tôi coi
ông già còn hơn cha đẻ tôi kia!”. Tôi im, nghĩ: có lẽ tôi đã quá lo lắng vì
mỗi lần vào thăm anh lại thấy anh thêm xác xơ, ảo não. Nhưng, một ngày
kia, thăm anh tôi kinh ngạc thấy anh tươi tỉnh, hổng hào như vừa được
uống một thứ thẩn dược, trở nên khỏe mạnh hoàn toàn. Lại còn đang vừa
huýt sáo vừa xếp quần áo, tư trang vào va li. “Ông già vừa gọi điện cho
anh”. Anh nói, mắt long lanh như hai ngọn đèn. Thì ra, anh chỉ chờ có vậy!
Tôi chép miệng, buồn rầu: “Gần tháng trời anh đau ốm lệt bệt, ông già
ngó ngàng gì đến. Nay, anh vừa nhúc nhắc...”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.