XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 39

thở dốc. Mặt thi thoảng lại đỏ rửng như sung huyết vì cơn kịch phát của áp
huyết tăng.

Đêm ấy, ông đi nằm từ lúc chập tối, vì ngực bỗng thấy đau thắt và các

khớp gối thì tấy đỏ và rất nhức nhối. Tôi nằm, không ngủ được, phần vì
nghe tiếng ông rên, phần vì cơn xung khắc xảy ra hồi chiều với Giang.
Chiều, Giang đến lấy chiếc xe Honda 81 gửi từ hôm nàng đi biệt phái vào
Thanh. Dắt chiếc xe ra sân, lật yên xe lên Giang bỗng hoảng hốt kêu: “Cái
nắp bình xăng đầu mất rồi?” Tôi lật đật chạy ra. Mặt Giang tím tái. Tôi ngu
ngơ. Ai lấy cái nắp bình xăng ở xe của Giang? Chả lẽ lại là tôi? Chả lẽ một
tên kẻ trộm nào đó đã lọt vào căn buồng của tôi và ông Tương Bằng chỉ là
để lấy cắp cái nắp bình xăng? Mắt Giang lừ lừ. Con mắt lạnh như băng, có
sức thấu thị siêu phàm, có thể nhìn thấu tới vận số của con người, có thể soi
tỏ tới đáy tâm địa con người. “Hơn chục nghìn đồng cái nắp bình xăng đấy,
ít của à! Kẻ nào lấy của tôi, trời hại nó!”. Buông một lời rủa độc, Giang
quay ngoắt dắt xe đi. Tôi tê điếng cả người.

Nửa đêm, thiếp đi trong chốc lát, tôi bỗng thức giấc.

- Cậu Thược ơi...

Ông Tương Bằng vừa cất tiếng khàn khàn mệt nhọc gọi tôi, sau khi

vất vả lắm mới chống tay ngồi dậy được và đang khua chân tìm dép.

- Có chuyện gì thế, bác?

Tôi phắt ngay dậy, nhận ra ngay tiếng ông già nghe là lạ; và đưa mắt,

tôi nhận ra, ông hiện lên trong một hình khối u uẩn lờ mờ, tay đang lập cập
mở chiếc nắp cặp lồng nhôm rỗng không.

- Tôi thấy... khó ở quá! Nhưng mà... cậu có còn gạo không? Hay là mì

ăn liền cũng được!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.