XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 41

Tất cả những gì vừa được nuốt vào bụng ông, nghĩa là tất cả số lượng

hai gói mì đã được ông ăn, giờ vẫn còn nguyên từng sợi lổn nhổn cùng với
thứ nước vàng vàng lợn cợn những hạt máu đỏ tía tung tóe trên nền nhà.

- Cảm ơn! Cảm ơn! Nhưng mà nôn được là đỡ rồi! Tiên sư nó! Có lẽ

là bị cảm nhập lý! Hừ, nhưng mà sao lại tức ngực quá. Tức ngực quá.
Chẳng lẽ lẩn này là gục thật à? Không! Không thể gục được!

- Thôi, bác đừng nói nữa. Bác nằm nghỉ đi!

- Bác ngủ đi. Sáng mai, tôi sẽ đưa bác đi bệnh viện. Không thể chủ

quan được đâu!

Mệt nhọc và kinh sợ, tôi thiếp đi. Và tôi đã giật thót mình khi vùng

dậy nhìn sang ông. Mới chỉ qua mấy tiếng đồng hồ, ông Tương Bằng đã
biến đổi thành một hình hài hoàn toàn khác lạ. Mặt ông phù thũng, nặng
bình bịch. Tóc râu ông khô xác. Rùng mình, tôi nghĩ tới lời phán định cay
nghiệt của Giang ngày nào: ông đã tiêu pha đến kiệt cùng thần, khí, sắc, và
chút thiên quý cuối cùng của thân xác ông rồi. Nhưng mà kìa, có lẽ là tôi đã
nhầm. Ông đâu có chịu gục ngã như ông đã nói. Ông vốn gan góc và bền
dai. Hai mắt ông vừa mở. Nghẹo đầu nhìn tôi, ông đang vận dụng nội lực
để khơi lại nguồn sinh lực vẫn còn sót lại đâu đó trong mình.

- Cậu Thược đừng lo! Tôi ngấp nghé cái chết nhiều lần rồi. Một lần bị

bọn thổ phỉ phục kích ở Xín Chéng Lao Cai bắn vỡ một bên vai. Một lần
chết ngất trên mình ngựa giữa đèo Ma Ngán Chải trong lúc truy đuổi tướng
phỉ Vàng Lao Phu. Một lần thổ huyết vì sức ép của bom Mỹ. Rồi tim sưng,
phế mãn. Rồi tràn dịch màng phổi. Rồi mổ tim. Thế mà cậu có biết không,
tôi đã nghiến răng lại mà chịu đựng, phải rồi, nghiến răng lại vì nghĩ: đau
đớn là việc của căn bệnh, còn mình thì phải chịu đựng và tập rèn để vượt
qua. Và thề rằng, dù chỉ còn một lá phổi, một cánh tay, một cẳng chân, một
con mắt... thì cũng vẫn phải sống!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.