XA XÔI THÔN NGỰA GIÀ - Trang 82

- Cô có loáng thoáng nghe cha cháu nói, có thời gian ông là thấy

truyền nghề cho nhiều lớp thợ.

- Còn tất cả các thứ đồ cúng cháu đều đặt rồi. Nem mọc thì cô làm

giúp, chỉ còn mỗi nồi măng là cháu nấu lấy. Thấu đu đủ ngâm giấm cháu
bảo thằng Ất thái gọt, nó kêu đau tay, cháu phải làm. Đúng là nhựa đu đủ ra
xót da tay lắm, cô ạ.

- Đi bít tất tay cao su vào.

- Vâng. Cô Xuân ạ. Không hiểu vô tình hay hữu ý mà lúc đọc lời cám

ơn ở buổi tang lễ anh cả Lễ cháu lại nói: “Trời đã cho cha tôi hưởng dương
bảy mươi hai tuổi là đủ”. Biết thế nào là đủ! Với tình thương yêu thì dẫu có
sống đến một trăm tuổi cũng chưa đủ, cô ạ. Vắng cha cháu một năm rồi mà
cháu đã quen được đâu. Bữa cơm nào cũng vậy, cháu có cảm tưởng cháu
vừa ăn vừa đợi cha cháu về. Cháu nhớ chiểu hôm đó, ở phòng cấp cứu, cha
cháu đã tỉnh, cha cháu còn nói: “Bây giờ tôi có thể đi bộ về nhà được rồi”.
Và cô còn bón cho cha cháu ăn gần hết một bát bún măng cơ mà! Cô ạ, giờ
cháu vẫn còn run cầm cập khi nhớ tới lúc ông bác sĩ bảo: “Thôi, không cứu
được nữa đâu, để ông cụ ra đi cho thanh thản nhé!”. Rồi rút tất cả dây dợ
gắn ở người cha cháu ra! Cô ơi, thật tình là cháu không biết có sống được
nữa không, nếu lúc đó cháu không có cô ở bên cạnh. Vì lúc đó hai anh
cháu, người thì đang đi nước ngoài, người đang đi nghỉ ở Vũng Tàu. Cháu
viết thư cho Hoằng bạn trai cháu. Anh ấy cũng nói là: “Không ngờ cha em
đi sớm thế!”.

- Thế bao giờ bạn cháu xong công việc?

- Hoằng biết cháu buồn. Hoằng bảo sẽ tranh thủ thời gian trình bày

luận án ở Đại học Ghécsen vào cuối tháng 11 này để về trước hạn định một
tháng, cô ạ. À, cô ơi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.