XA XÓM MŨI - Trang 5

chút xíu thôi đã chạy về thăm lom nó. Bây giờ tự nhiên ra chợ huyện ở với
cậu Hai sao mà không buồn. Thằng Đức nó suy nghĩ ghê lắm, nhưng rồi
nhìn xuống đôi chân nhỏ nhoi của mình, nó bậm môi quyết định, nó phải
làm bác sỹ, để sau này nhiều em bé xóm Mũi sẽ không tủi không buồn vì
tật nguyền như nó.

Nhưng càng đến ngày tựu trường, lòng nó càng bồn chồn, buồn buồn làm
sao đâu á. Thương ông ngoại với má dành dụm hồi trước giờ đều lo quần
áo, sách vở cho nó. Ông ngoại đã lén bán chiếc xuồng be mười để góp tiền
với cậu Hai mua cho nó một chiếc xe lăn tay bóng loáng. Ông ngoại nói từ
nhà cậu lại trường xa lắm, không chống nạng đi học được. Tội nghiệp,
chiếc xuồng đã cùng ông ngoại, đi giăng lưới, mò tôm… Bây giờ bán đi,
cũng buồn, ông ngoại ra ngoài sàn lãn ngồi, mặt ngó ra rừng, hút thuốc.
Thằng Đức thấy hết, nó cảm động trong lòng lắm, càng cảm động càng tự
nhủ, mình phải cố học để không phụ lòng ông ngoại, không phụ lòng má và
bà con xóm Mũi này.

Nhưng chút nữa sáng, nó phải rời xóm Mũi thật rồi. Gió phăng phăng thổi
qua nóc nhà lá nghe phần phật. Thằng Đức nghe má nó múc nước vô cái
ấm nhôm rồi thổi lửa phù phù trên bếp. Ông ngoại chắc ngồi gần đâu đó,
thằng Đức nghe má nói nhỏ:

- Chắc con nhớ nó lắm, ba à.

- Ừ, ông ngoại trả lời, nó giống thằng chồng bây in hệt.

- Con nhìn thằng Đức là như con thấy ảnh vậy. Ảnh cũng mất, bây giờ nó
cũng đi xa.

- Bây… - Ông ngoại chắc lưỡi - …Bây làm sao đâu… Phải lo tương lai cho
nó. Sinh nó ra mà không lo cho con cái học hành là tội lắm, bây à.

Thằng Đức cựa mình lò mò tìm hai cái nạng. Bây giờ cũng còn sớm, nhưng
nó muốn thức dậy, ngồi bên má, bên ông ngoại, bên khói của nhà mình cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.