- Vậy để em nói anh biết một điều, Benton, con người ta không phải là
những cái máy. Ai làm gì cũng phải có tính cá nhân hết.
- Và điều đó thực sự là thế này đây. - Anh dịch sang bên cạnh tôi và
mở khóa cửa. - Em đang phản ứng là vì anh. Anh không chắc đó là một ý
kiến hay đâu.
Tiếng khóa bật lên.
- Có lẽ hôm nay anh không nên đến đây làm gì. - Anh ngồi vào ghế lái.
- Nhưng anh cảm thấy điều đó rất quan trọng. Anh đang cố gắng làm cho
mọi việc đi đúng hướng và anh nghĩ em cũng sẽ làm như vậy.
Tôi bước vòng qua bên kia và leo lên xe, nghĩ tại sao anh không mở
cửa xe cho tôi như mọi khi. Đột nhiên tôi cảm thấy mệt mỏi và sợ mình sẽ
bật khóc.
- Điều đó rất quan trọng và anh đã hành động đúng. - Tôi nói. - Một
người đàn ông đã chết. Em không chỉ tin nạn nhân bị sát hại mà còn nghĩ
cậu ta có thể đang dính vào một vụ lớn hơn, một thứ gì đó rất đáng sợ. Em
không nghĩ cậu ta đã xóa các dữ liệu trong máy tính của mình và vứt hết tất
cả các đĩa dự phòng vì điều đó có nghĩa là cậu ta biết mình sẽ chết.
- Đúng vậy. Điều đó cũng cho thấy đây là một vụ tự tử.
- Vụ này thì không phải như vậy.
Chúng tôi nhìn nhau trong bóng tối.
- Em nghĩ có kẻ nào đó đã lẻn vào nhà cậu ta trong đêm cậu ta chết.
- Một người mà cậu ta quen biết.
- Hoặc người đó quen người biết lối vào. Như một đồng nghiệp hay
bạn thân, hoặc một nhân vật đặc biệt nào đó chẳng hạn, để lấy chìa khóa
vào nhà.