XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 208

Nhưng tôi không cảm thấy ổn, thực sự không ổn. Con đường dài hơn

và tối tăm hơn bao giờ hết. Rồi bỗng nhiên tôi cảm thấy mình vụng về một
cách bất bình thường trong mọi động tác. Thậm chí lúc kéo cửa sổ xuống ở
trạm soát vé hay đảo tay lái đều trở nên khó khăn. Tôi quẳng thứ gì vào sọt
rác cũng trượt, thậm chí có xe bóp còi đằng sau cũng khiến tôi bị giật mình.
Tôi đã trở nên mất kiểm soát đến nỗi cảm thấy không gì có thể làm cho
mình trở lại bình an được nữa, kể cả rượu whiskey. Tôi về đến nhà lúc một
giờ sáng và người gác cổng mở cửa cho tôi với vẻ khó chịu ra mặt. Tôi hy
vọng anh ta cũng có nghe qua tin tức và biết được tôi vừa ở đâu về. Lúc đưa
xe vào sân nhà, tôi kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc Suburban của Lucy đã đậu
ở đó.

Lucy đang ở tầng trên và nom có vẻ như đã bình thường trở lại. Nó

đang nằm trên ghế sôpha trong phòng khách. Lò sưởi được bật lên, chăn
đắp ngang đùi và trên ti vi, Robin William đang vui nhộn trong một màn
trình diễn.

- Có chuyện gì thế? - Tôi ngồi vào chiếc ghế bành bên cạnh. - Làm sao

xe của cháu lại về đây được?

Nó đeo kính và đang đọc một cuốn sách nghiên cứu do FBI phát hành.

- Dịch vụ chuyển điện thoại của dì gọi mà. Cái cậu lái xe hộ cháu đã

đến văn phòng dì nhưng chẳng thấy trợ lý của dì đâu. Tên cậu ta là gì ấy
nhỉ, có phải Danny không? Thế nên cái cậu đi xe của cháu đã gọi điện, tiếp
theo là chuông điện thoại ở đây reo. Cháu đã bảo cậu ta lái xe đến trạm bảo
vệ và gặp nhau ở đó.

- Nhưng sao lại thế được? Thậm chí dì còn chưa biết tên người này kia

mà. Cậu ta có thể là người quen của Danny. Danny thì lái xe của dì. Cả hai
đã định để xe của dì và cháu ở sau văn phòng. - Tôi dừng lại và nhìn Lucy. -
Lucy, cháu có đoán được chuyện gì không? Cháu có biết tại sao dì lại về
muộn thế này không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.