XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 211

- Tôi sẽ gọi cho phòng cảnh sát Norfolk. Dù sao tôi cũng sẽ đến đó vì

cũng phải có người thông báo tin dữ cho gia đình Danny trước khi họ nghe
được qua báo đài.

- Gia đình cậu ấy sống ở Chesapeake cơ. - Tôi báo cho anh tin không

vui lắm ấy và biết rằng mình cũng sẽ phải đích thân nói chuyện với họ.

- Đừng lo, tốt nhất là cô nên gọi cho tiến sĩ Mant trước.

Tôi cố gắng gọi tới căn hộ của mẹ anh ấy ở London nhưng chẳng có ai

nhấc máy nên đành phải để lại lời nhắn khẩn cấp. Có quá nhiều cuộc gọi
cần phải thực hiện và tôi cảm thấy như đã kiệt sức. Tôi ngồi xuống cạnh
Lucy trên ghế sôpha.

- Cháu thế nào rồi? - Tôi hỏi.

- Ồ, cháu đã đọc cuốn Kinh Thánh nhưng cháu chẳng thấy được tiếp

thêm sức mạnh gì cả.

- Dì hy vọng một lúc nào đó sẽ như vậy.

- Cơn đau đầu của cháu vẫn cứ dai dẳng như thế.

- Cháu đáng bị như thế lắm.

- Dì nói đúng lắm. - Nó day day hai bên thái dương.

- Tại sao cháu lại làm vậy sau tất cả những gì cháu đã trải qua? - Tôi

chẳng thể giúp được gì ngoài việc cứ đặt ra những câu hỏi.

- Cháu luôn không biết tại sao. Có lẽ bởi vì lúc nào cháu cũng phải

gồng mình lên. Nhiều đặc nhiệm khác cũng thế mà. Bọn cháu phải chạy,
phải nâng, phải làm mọi thứ cho đúng. Rồi đến tối thứ Sáu thì tất cả đều
kiệt sức.

- Ồ, chí ít thì cháu cũng đang được ở một nơi an toàn để xả stress.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.