XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 212

- Dì chưa bao giờ bị mất kiểm soát à? - Nó bắt gặp ánh mắt của tôi. -

Bởi vì cháu chưa bao giờ nhìn thấy dì như vậy.

- Dì không bao giờ muốn cháu nhìn thấy điều đó. Cháu đã chứng kiến

mẹ cháu như vậy và cháu cần có một người nào đó mang lại cho cháu cảm
giác bình yên.

- Nhưng dì vẫn chưa trả lời câu hỏi của cháu.

- Sao kia? Cháu muốn biết dì đã từng say xỉn bao giờ chưa ư?

Nó gật đầu.

- Đó không phải là thứ đáng để tự hào đâu. Dì phải đi ngủ đây. - Tôi

đứng dậy.

- Cũng phải hơn một lần chứ? - Tiếng Lucy với theo đằng sau.

Tôi dừng lại ở cửa và quay mặt về phía con bé.

- Lucy, suốt quãng đời dày dặc khó khăn của dì, hầu như chưa có

chuyện gì mà dì chưa trải qua cả. Dì cũng chưa bao giờ phán xét cháu về
bất cứ điều gì mà cháu đã làm. Dì chỉ thấy lo lắng khi cứ nghĩ rằng hành vi
của cháu đang dẫn cháu đến những bước ngoặt tồi tệ. - Dù sao tôi cũng lại
nói nhẹ đi một chút.

- Lúc này dì cũng đang lo lắng cho cháu ư?

Tôi hơi mỉm cười.

- Dì sẽ lo lắng cho cháu trong suốt quãng đời còn lại.

Tôi về phòng và đóng cửa. Tôi để khẩu Browning cạnh giường và

uống một viên Benadryl để khỏi phải thức nốt vài tiếng còn lại. Khi tôi thức
dậy thì đã bình minh, đèn bàn vẫn còn bật. Tôi ngồi hẳn dậy, nhìn thấy tờ
nhật báo của Hiệp Hội quán bar Hoa Kỳ vẫn còn đang đặt trên bụng. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.